Đôi mắt của hai người đối diện nhau, Uông Trữ Hạ kinh ngạc hỏi. “Thế ca, anh ra ngoài gặp bạn sao?” Cô đảo mắt về phía cô gái xinh đẹp kia, trái tim như bị treo lên.
Lư Hàn Tuyết nhìn theo ánh mắt của Ôn Thế, thấy một cô gái cùng đứa bé ba tuổi. Cô đơn giản nghĩ đây là một người bạn cũ của Ôn Thế, liền đứng dậy mỉm cười dịu dàng và lịch sự, tự giới thiệu. “Xin chào, tôi tên là Lư Hàn Tuyết. Tôi được dì Ôn giới thiệu gặp mặt với Ôn tiên sinh. Cô là bạn là ấy?”
“Dì Ôn? Gặp mặt” Lông mày của Uông Trữ Hạ nhíu lại, cô ngập ngừng hỏi. “Vậy ra đây là buổi xem mắt?”
Lư Hàn Tuyết mỉm cười ngại ngùng, e thẹn liếc nhìn Ôn Thế. “Dì Ôn muốn chúng tôi tiếp xúc để hiểu biết và có thêm nhiều thân mật giữa hai người.”
Ôn Thế không thể ngay trước mặt Lư Hàn Tuyết phủ nhận, dù sao cô cũng là con gái.
Uông Trữ Hạ thất vọng nhìn thái độ thiếu rõ ràng của hắn. Cô biết đây là thủ đoạn của bà Ôn, nhưng sự im lặng của hắn khiến tim cô đau nhói. Cô cười chua chát, nhìn thẳng Ôn Thế. “Vậy là tôi đã làm phiền cuộc hẹn của hai người rồi.”
Cô bế Mục Niệm rời khỏi ghế, quay đầu bước nhanh như trốn chạy. Ôn Thế muốn đuổi theo, nhưng cánh tay bị Lư Hàn Tuyết nắm chặt. Giọng cô ta phật ý rõ ràng. “Ôn Thế, anh định đi đâu? Không nhẽ anh muốn bỏ lại tôi ngồi đây?”
“Xin lỗi! Tôi sẽ giải thích khi quay lại.” Gạt tay cô ta ra, Ôn Thế gấp rút chạy ra cửa. Nhìn sự hoảng loạn của Ôn Thế, đôi mắt dịu dàng của Lư Hàn Tuyết trở nên lạnh lùng. Có vẻ như mối quan hệ giữa người phụ nữ đó và Ôn Thế không hề đơn giản.
Bị Uông Trữ Hạ bế đi, Mục Niệm vẫn còn lúng túng. “Dì Trữ Hạ, chúng ta không ăn ở đây nữa à?”
“Không, dì đột nhiên nghĩ đến một nơi có nhiều món ngon hơn. Dì sẽ đưa con đến đó nhé.” Giọng nói của Uông Trữ Hạ sũng nước, cô cố hết sức kiềm chế nước mắt và không dám khóc trước mặt trẻ con.
Nhưng khi nghe Ôn Thế gọi tên cô đăng sau, Uông Trữ Hạ đã bật khóc ngay lập tức.
“Dì ơi, tại sao dì lại khóc?” Mục Niệm dè dặt hỏi, dùng bàn tay bé xíu chùi mắt cho cô.
Uông Trữ Hạ cũng biết bản thân đang mất bình tĩnh, liền đứng lại nuốt nước mắt vào trong. Ôn Thế đuổi kịp cô, đứng chắn trước mặt và gay gắt không vui. Tại sao em đi cùng đứa bé này? Mục Anh Húc ở gần đây?”
“Anh có quyền đặt câu hỏi?” Uông Trữ Hạ đã kìm được nước mắt, cô nghe Ôn Thế lảng sang chuyện khác, liền tức giận thật sự.
Ôn Thế nhận ra sự nhạy cảm của cô lúc này và vội vàng phủ nhận “Không, anh chỉ hỏi vì ngạc nhiên thôi.”
Uông Trữ Hạ cười khẩy. “Ngạc nhiên? Người ngạc nhiên phải là em mới đúng. Anh có vị hôn thê rồi, tại sao còn đi xem mặt với Lư Hàn Tuyết?”
Mặc dù cô gái chỉ tự giới thiệu một lần, Uông Trữ Hạ vẫn nhớ rõ tên.
“Mẹ anh sắp xếp và anh không được báo trước.” Ôn Thế kiên nhẫn giải thích.
“Thế ca, anh từ khi nào nghe theo sự sắp xếp của mẹ Ôn?” Giọng Uông Trữ Hạ ngày càng lạnh nhạt. “Ngay cả khi mẹ anh sắp xếp, anh cũng có thể hủy và rời đi, đúng không? Nhưng cảnh tượng em nhìn thấy lại là sự hài hòa của hai người.” Cô đột nhiên bật cười chua chát. “Anh xem mặt để tìm bạn gái, vậy thì em là ai? Thế ca, rốt cuộc anh coi em là gi?”
“Là vị hôn thê, là người yêu, là người quan trọng nhất của anh.”
“Nhưng anh lại khiến em tổn thương khi đi xem mắt một cô gái khác.” Uông Trữ Hạ bật khóc.
“Hạ Hạ…” Ôn Thế đau lòng gọi tên cô, nhìn nước mắt đầm đìa trên mặt cô, lúng túng đưa tay muốn ôm.
Bàn tay Ôn thế bị đánh bởi bàn tay bé xíu của Mục Niệm. Mắt nó dữ tợn đầy chán ghét nhìn hắn, giọng nói non nớt không vui. “Chú không được bắt nạt dì Trữ Hạ. Chú làm mẹ khóc, chú là người xấu!”
“Được rồi, Niệm Hai! Chúng ta đi.” Uông Trữ Hạ đặt bé xuống đất, dắt tay lách qua người Ôn Thế.
Ôn Thế đưa tay giữ chặt cánh tay cô, kiên quyết không cho đi. Uông Trữ Hạ quay lại quát lớn.
“Buông ra!” Cô cố gắng giằng co nhưng không thoát được, thì một bàn tay to lớn nắm chặt cổ tay Ôn Thế, bóp mạnh.
“Ôn thiếu gia, anh đang làm phiền em ấy.” Một giọng nói lạnh lùng xen vào.
“Bố!” Mục Niệm vui mừng trước vị cứu tinh, nó nhảy phắt đến đứng bên cạnh Mục Anh Húc.
Ôn Thế khó chịu vì sức lực lớn của Mục Anh Húc khiến hắn không cử động được cổ tay. Uông Trữ Hạ cũng lợi dụng cơ hội bàn tay Ôn Thế nới lỏng để tránh thoát.
Uông Trữ Hạ không mong muốn người cứu cô là Mục Anh Húc, nhưng cô vẫn trốn đến sau lưng anh ta, cúi đầu xuống, không nhìn vào ánh mắt của Ôn Thế.
Mục Anh Húc cúi xuống bế Mục Niệm lên, liếc mắt nhìn Ôn Thế đầy coi thường, nhàn nhã châm biếm. “Tôi nghe nói rằng Ôn thiếu gia là một người con hiếu thảo. Nhưng không nghĩ đến ở thời đại này, anh vẫn sẵn sàng chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặt. Thật đáng khâm phục!”
Hóa ra Mục Anh Húc đã nghe rõ tất cả các cuộc trò chuyện của họ. Uông Trữ Hạ kéo tay áo Mục Anh Húc để nhắc nhở anh ta đừng nói quá đáng.
“Anh nên nhanh chóng quay lại với đối tượng xem mắt xinh đẹp, đừng để cuộc hẹn hò tình cảm bị phá hỏng.” Mục Anh Húc cố tình chế giễu, giọng nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhạo báng. Anh cúi xuống, nói với Uông Trữ Hạ. “Đi thôi.” “Hạ Hạ, em quay lại” Ôn thế quát lên.
“Em ở lại chứng kiến vị hôn phu dùng bữa với một cô gái xinh đẹp hay rời đi với bố con tôi?” Mục Anh Húc nhìn xoáy vào cô, tự tin đợi câu trả lời.
“Chúng ta đi thôi.” Uông Trữ Hạ xoay người, kiên quyết nói.
Nhìn Uông Trữ Hạ đi với Mục Anh Húc mà không hề quay đầu nhìn hắn dù một lần, Ôn Thế muốn đuổi theo, nhưng nhớ đến cảnh cáo của mẹ, liền chùn bước. Hắn không muốn Uông Trữ Hạ bị gặp nguy hiểm.
Trở lại nhà hàng, các món ăn đã sẵn sàng, nhưng Lư Hàn Tuyết chỉ ngồi lặng lẽ đợi. Thấy Ôn Thế quay lại, cô khẽ mỉm cười, không chút cáu kỉnh.
“Anh đã trở lại. Tôi tự tiện chọn món, anh thử xem có hợp khẩu vị không?” Lư Hàn Tuyết dịu dàng nói, khéo léo không nhắc đến sự kiện vừa rồi.
Ôn Thể thoáng ngạc nhiên trước sự tinh tế của cô. Hắn nhìn thắng cô, chậm rãi nói. “Cô gái vừa rồi là vị hôn thể của tôi.”
Bàn tay cầm dao nĩa của Lư Hàn Tuyết khẽ run, cô đặt dao xuống, điềm tĩnh hỏi. “Vậy buổi xem mắt hôm nay là sao?”
“Thành thật xin lỗi!” Ôn Thế không trốn tránh trách nhiệm. “Buổi gặp gỡ hôm nay là sự ép buộc từ phía mẹ tôi. Bà chưa chấp nhận bạn gái tôi nên tự ý sắp đặt buổi xem mắt này, tôi không được báo trước.”
Trước sự thành thật của Ôn Thế, Lư Hàn Tuyết càng có cảm tình với hắn hơn. Cô cười nhẹ, hóm hỉnh nói. “Không sao. Nếu anh không chế, chúng ta có thể là bạn. Nhưng để xin lỗi, anh phải cùng tôi trải qua hết bữa ăn này.”
Ôn Thế thoáng ngạc nhiên trước phản ứng thông minh của cô, hắn cũng không thể bất lịch sự khi người ta đã đưa ra bậc thang. Hắn cảm thấy đây là một cô gái tốt, tinh tế, thông minh và dịu dàng.
Hắn kiên nhẫn cùng Lư Hàn Tuyết ăn trưa, nhưng tâm trí vẫn đuổi theo bóng dáng Uông Trữ Hạ. Uông Trữ Hạ đi theo Mục Anh Húc đến bãi đậu xe. Mục Anh Húc lịch thiệp giúp cô mở cửa xe, nhưng Uông Trữ Hạ lắc đầu. “Xin lỗi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Mục Anh Húc cau mày. “Cô muốn quay lại tìm hắn?”
“Không.” Uông Trữ Hạ ủ rũ nói với giọng chua xót. “Tôi chỉ muốn đến nơi không người. Tôi chưa ngu ngốc làm kỳ đà trong buổi xem mắt của người khác.”
Mục Anh Húc không hỏi cô muốn đi đâu, đơn giản ra lệnh cho lái xe riêng nghe theo yêu cầu của cô.
Xe di chuyển không mục đích, Uông Trữ Hạ đột nhiên lên tiếng. “Phiền anh đưa tôi đến bãi biển được không?”
Cô vẫn còn nhớ rằng cô đã khóc một cách thiếu kiểm soát và Mục Anh Húc đã tìm nơi để cô bình tâm lại.
Ngồi trên bãi biển, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, trái tim của Uông Trữ Hạ dần bình tĩnh lại. Cô nghĩ bãi biển là nơi khiến tâm hồn được gột rửa.
Vì cô mà Ôn thế bất hòa với bà Ôn, vì cô mà Ôn Thế bị đóng băng hết tài khoản. Buổi xem mắt của Ôn Thế chính là lời nhắc nhở tốt nhất cho cô. Bà Ôn vẫn tiếp tục dùng các loại biện pháp để can thiệp vào quan hệ của hai người.
Uông Trữ Hạ nghĩ đến việc rời khỏi Ôn Thế. Anh hy sinh cho cô quá nhiều. Cô nhắm mắt lại, đấu tranh trong lòng, có rất nhiều nỗi buồn, nhiều sự không cam lòng, nhưng kết quả được đưa ra: cô muốn chia tay Ôn Thế.
Mở điện thoại, vuốt ngón tay lên chữ trên màn hình, cô cảm thấy đau lòng, nhưng động tác gọi điện rất dứt khoát.
Điện thoại được kết nối nhanh chóng, giọng lo lắng của Ôn Thế như từng nhát dao găm vào tim cô. “Hạ Hạ, em đang ở đâu? Anh đã giải thích rõ với Lư Hàn Tuyết, bọn anh không có gì…” “Thế ca, chúng ta chia tay đi” Uông Trữ Hạ cắt ngang lời giải thích. Cô sợ càng chần chừ, quyết định sẽ bị lung lay.
“Em nói gì?” Giọng Ôn Thế ngập ngừng nghi vấn.
“Hãy chia tay!”
“Tại sao?” Ôn Thế quát lên, tiếng hắn hoảng hốt sợ hãi. “Có phải vì chuyện hôm nay? Em nghe anh nói, anh đã giải quyết..”
“Không phải vì buổi xem mắt hôm nay, mà là vấn đề từ phía em.” Uông Trữ Hạ vẫn tiếp tục cắt ngang, giọng bình tĩnh rắn rỏi. “Em mệt mỏi khi ở bên anh, em không muốn một tình yêu bị gia đình người thân ghét bỏ. Thế ca, chúng ta dừng lại đi.”
Cô tắt điện thoại, không cho Ôn Thế cơ hội nói thêm điều gì. Lúc này khuôn mặt cô đã đẫm nước mắt. “Em sẽ không kéo chân sau anh nữa đâu, Thế ca.”