Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 4

Sau ba ngày chạy khắp nơi tìm việc, Cao Trữ Tịch được nhận vào làm ở một nơi mà bản thân trước đây chưa từng nghĩ đến: phục vụ rượu quán bar.

Giờ làm việc ngắn, lương cao, hoàn toàn phù hợp nhu cầu của Cao Trữ Tịch lúc này. Vì tiền, cô cắn răng thay bộ đồng phục thiếu vải lên người.

“Cao Trữ Tịch, bàn mười hai, ghế lô” Lão quản lý hói đầu đọc số thứ tự.

“Vâng” Khay rượu khá nặng, Cao Trữ Tịch phải gắng sức bê.

“Đợi chút. Không ai nói với cô là đồng phục không được cài khuy cao hả?” Lão quản lý thô lỗ cởi thêm khuy áo trước ngực cô.

Gã hài lòng nhìn đồi ngực vun cao lộ ra ngoài phân nứa, rồi ghé vào tai cô dặn dò. “Bàn này toàn khách quý, cô liệu hồn mà phục vụ. Khách vừa lòng, tip sẽ rất cao”

Cao Trữ Tịch gật đầu ngoan ngoãn. Cô tự dặn lòng, phải nhẫn nhịn, cô cần tiền để sinh hoạt.

Ghế lô gồm ba chiếc ghế sa lông da mềm quay lại, mỗi ghế lô sẽ cách nhau một khoảng vây quanh sàn nhảy.

Trong tiếng nhạc định tại nhức óc, giữa ánh đèn xanh đỏ chớp tắt, giữa những con người đang quằn quại buông thả, Cao Trữ Tịch nhận ra Mục Anh Húc ngồi chính giữa bàn số mười hai.

Đêm nay không có những bộ vest hàng đặt may riêng, Mục Anh Húc như trẻ hơn, phóng khoáng bất kham trong áo sơ mi bó sát người. Bờ vai rộng, vùng ngực chắc khỏe màu mật ong với cơ bắp lưu sướиɠ đầy nam tính. Cao Trữ Tịch thấy tim thắt lại trước dáng vẻ hấp dẫn này.

“Ồ, đây không phải cựu Mục phu nhân sao?”

“Chú nói đùa. Dù sao cũng là vợ cũ Mục tổng, dù bị vứt bỏ cũng được bố thí khoản tiền không nhỏ. Làm sao cựu Mục phu nhân lại sa sút đến mức đi hầu rượu thế này?”

“Nghe đâu á trèo lên được vị trí Mục phu nhân là dùng thủ đoạn với chính chị gái ruột. Loại người ác độc như thế sớm muộn cũng nhận quả báo, lừa người rồi bị người lừa lại. Biết đâu ả bị đàn ông lừa hết tiền nên phải làm nghề này?”

“Ha ha. Chu nhị thiếu có một chân với cả hả mà rành rọt thế?”

Cùng là người trong thương giới hoặc các thiếu gia ăn chơi có quan hệ đối tác qua lại, chuyện Mục Anh Húc vừa ly hôn sáng nay, hầu như ai cũng được đánh tiếng.

Chu nhị thiếu bị hỏi vốn có địa vị thấp nhất trong những người có mặt ở đây, gã thấy Mục Anh Húc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng xa cách, không gì lọt được vào tầm nhìn của anh, thờ ơ để mặc mọi người dè bỉu miệt thị vợ cũ. Thầm thở phào, gã hí hửng sục sạo ánh mắt vào cơ thể nõn nà của Cao Trữ Tịch.

“Còn gọi cái gì mà cựu Mục phu nhân. Đây chỉ là ả bồi rượu đàn ông, muốn có một chân với tôi còn phải xem ả hầu hạ trên giường giỏi thế nào”.

Lời miệt thị liên tục rót vào tai, Cao Trữ Tịch cắn răng chịu đựng. Chấp nhận loại công việc này, cô đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, dù nhục nhã hơn nữa, cô cũng không bỏ cuộc.

Cao Trữ Tịch cúi người rót rượu cho từng người, vòng một đung đưa trước các cặp mắt háu đói. Vài tiếng huýt sáo vang lên. Đến lượt Chu nhị thiếu, gã giả vờ giơ cao cốc rượu, đυ.ng mạnh tay vào chính giữa ngực.

“Non mềm như đậu hũ” Chu nhị thiếu liếʍ mép thèm thuồng, ánh mắt dán vào rãnh ngực sâu hun hút. Lời nhận xét của Chu nhị thiểu làm vài gã đàn ông đồng loạt nhìn Mục Anh Húc, thấy anh đang nghịch bật lửa trên tay, ánh mắt dừng trên sàn nhảy, mọi chuyện diễn ra trong ghế lô hoàn toàn không bận tâm.

Bị công khai sàm sỡ, nước mắt bắt đầu trào lên mắt Cao Trữ Tịch, cô cố gắng rót rượu nhanh hơn để sớm rời đi.

Sau Chụ nhị thiếu, kẻ thứ hai muốn giở trò sờ ngực Cao Trữ Tịch thì bị giọng lạnh lùng của Mục Anh Húc dọa mất mật.

“Cô có biết rót rượu hay không hả?”

Khí lạnh từ người Mục Anh Húc tỏa ra, mọi người hơi nhích xa ra, miệng nịnh nọt. “Đúng, đúng. Cô phải mời rượu Mục tổng đầu tiên”

“Ả phục vụ này không có mắt nhìn. Để em gọi quản lý đuổi cô ta..” Người vừa nói ngậm chặt miệng trước ánh nhìn bạo ngược của Mục Anh Húc.

Không gian trong ghế lô trầm xuống như tách biệt với tiếng nhạc sôi động trên sàn. Cao Trữ tịch muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, cúi đầu đến gần Mục Anh Húc rót rượu.

Do tư thế cúi, Cao Trữ Tịch cũng cố gắng điều chỉnh nhưng vòng một hở hang của cô vẫn đập thắng mặt Mục Anh Húc. Cốc rượu đầy, cô định đứng thẳng người thì tay bị tóm chặt.

“Cô thật rẻ tiền” Mục Anh Húc chồm tới thổi khí vào tại cô, giọng nói rít qua kẽ răng. “Thiếu hơi đàn ông đến mức phải đi bán cơ thể thế này?”

Cao Trữ Tịch run lên, cắn chặt môi.

Không nhận được câu trả lời, Mục Anh Húc tức giận hất đổ chai rượu. Vì bàn ghế lô không cao, chai rượu rơi xuống cũng không vỡ, chỉ lăn tròn chạm vào chân ghế, ngay chính giữa hai chân Mục Anh Húc.

“Nhặt lên!” Mục Anh Húc thả tay cô, ra lệnh.

Cao Trữ Tịch vẫn trong tư thế khom người, cắn môi nhìn vẻ hống hách của Mục Anh Húc. Vòng một hở hang cùng khuôn mặt nhu thuận uất ức, khác hoàn toàn vẻ ngoài son phấn nơi đầy thị phi này, Cao Trữ Tịch không hề biết bộ dáng mềm mại của cô có bao nhiêu kiều diễm.

Mục Anh Húc nghĩ cô luôn dùng tư thái mời gọi này để hầu hạ phục vụ lũ đàn ông trong quán bar, anh vô cớ tức giận. Anh gạt chân Cao Trữ Tịch khiến cô ngã khụy chân xuống sàn, cơ thể theo quán tính lao đến sát ghế Mục Anh Húc đang ngồi.

Mục Anh Húc thỏa mãn với tư thế hèn mọn của cô, ngả lưng ra sau, tay đặt lên đầu gối, như một vị vua từ trên cao nhìn xuống.

Cao Trữ Tịch đỏ bừng mặt xấu hổ. Cô quỳ cả chân và tay, cơ thể lọt thỏm giữa hai đùi của Mục Anh Húc, khuôn mặt chỉ cách gang tay là chạm vào đũng quần anh.

“Đúng là kỹ nữ”.

“Bị Mục tổng vứt bỏ rồi, vẫn không từ thủ đoạn mồi chài”

“Nhìn tư thế của cô ta ti tiện lẳиɠ ɭơ chưa kìa”

Đám đàn ông xung quanh cười khả ố, thi nhau lăng nhục Cao Trữ Tịch.

Cao Trữ Tịch bối rối nhặt chai rượu đứng lên. Do vụng về lóng ngóng nên vòng một chạm nhẹ vào chân Mục Anh Húc, nếp áo xô lệch càng phơi bày da thịt nhiều hơn. Tiếng huýt sáo cợt nhả rộ lên xung quanh.

Máu dồn lên não, Mục Anh Húc bị thái độ mọi người kích động. Anh nhìn Cao Trữ Tịch ăn mặc hở hang để đi bồi rượu đàn ông, cảm thấy tức giận vô cùng.

Mục Anh Húc nhanh chóng ra tay, tóm chặt cổ Cao Trữ Mộc không cho cô đứng thẳng người. Vớ lấy cốc rượu trên bàn, ấn mạnh vào môi cô, anh tàn nhẫn ra lệnh.

“Uống!” Cổ cô bị siết đau khiển giọng nói thoát khỏi bờ môi mất đi sự trong trẻo. “Xin thứ lỗi. Nhân viên phục vụ không được phép uống rượu của khách”

“Đừng dối trá” Mục Anh Húc tăng thêm lực ở bàn tay. “Tôi không phải đến đây lần đầu. Cô quen thói nói dối nên tính lừa gạt con nít hả?”

“Rượu Mục tổng mời mà dám từ chối?”

Á tưởng bản thân vẫn còn là Mục phu nhân đấy hả? Đây là thái độ của gái bồi rượu?”

Cao Trữ Tịch tái mét mặt khi bị mọi người dùng từ gái” để miệt thị cô. Nước mắt lăn xuống, trượt qua bờ môi đỏ căng mọng, rơi vào ly rượu sóng sánh, vẻ mềm mại yếu đuối khóc không tiếng động của Cao Trữ Tịch như cọng lông chim chạm nhẹ vào lòng Mục Anh Húc.

“Mục tiên sinh, em thực sự không uống được rượu” Cao Trữ Tịch nghĩ đến đứa con trong bụng, cô tiếp tục từ chối. Cô không dám nói sự thật với anh, lại càng không thể mất công việc này.

“Em… đau..” Giọng Cao Trữ Tịch thoáng nũng nịu, đưa tay muốn gỡ bàn tay đang bóp nghiến cố, Mục Anh Húc giật bắn buông ra.

Tích tắc tiếp theo, Mục anh Húc tát cô. Anh cần làm gì đó để kìm lại trái tim đang đập hỗn loạn.

“Kỹ nữ!”

Đầu Cao Trữ tịch đập vào cạnh bàn, khóe miệng chảy máu sau cái tát. Cô vội đứng lên, lùi lại một bước cúi gập người xuống lịch sự hỏi. “Mục tiên sinh, xin lỗi vì sự phục vụ thiếu chu đáo. Nếu ngài không vừa lòng với cách phục vụ của em, em sẽ đổi một nhân viên khác đến bồi rượu ngài”

Mục Anh Húc không trả lời, nhìn chằm chằm cô. Xung quanh không ai dám lên tiếng bởi áp suất tỏa ra từ người anh. Không khí quanh ghế lô kéo căng như dây đàn.

“Vậy, em đi được không, Mục tiên sinh?”

Ba tiếng Mục tiên sinh như giọt nước tràn ly. Mục Anh Húc đứng phắt dậy, cầm chai rượu rót thẳng xuống đỉnh đầu cô.

Rượu màu vàng chảy dọc trên khuôn mặt trắng nõn, chui vào miệng cay nồng, trượt xuống đọng lại khe ngực Cao Trữ Tịch. Tiếng la hét cổ vũ, tiếng vỗ tay cuồng nhiệt trước sự bá đạo tàn nhẫn của Mục Anh Húc.

Quần áo sũng nước trở nên trong suốt, ôm dính vào cơ thể Cao Trữ Tịch, vòng eo mảnh khảnh càng tôn lên cặp mông đẫy đà căng tròn. Cô không hề biết, bộ dáng run rẩy nhu nhược yếu đuối lúc này càng gợi lên khao khát chà đạp dày vò của đàn ông.

Cao Trữ Tịch tủi thân muốn khóc, dự tính chạy đi thì bị Mục Anh Húc luồn tay xuống eo, kéo mạnh vào người. Anh cúi xuống chiếm lấy môi cô, nuốt gọn tiếng khóc nức nở.