Trời có lạnh đến đâu cũng không ngăn được hai cha con luyện võ, mới sáng tinh mơ Hoắc Trung Khê đã ôm Hoắc Hiệp từ ổ chăn ấm áp ra ngoài, hai cha con cùng đi ra bãi đất trống trước nhà. Thẩm Hi nhìn con trai bị sặc do ngọn gió đông phả thẳng vào mặt, vội bật dậy mặc thêm quần áo rồi đi theo sau, mà đợi đến khi nàng mặc xong quần áo đi ra đã thấy hai cha con luyện kiếm rồi, ánh kiếm xen lẫn màu tuyết sáng lóe lên từng tia sáng lạnh. Nàng không đi ra, đứng dựa vào khung cửa ngắm nhìn hai người. Giờ nàng mới hiểu rõ câu nói Có ăn được khổ mới là người trên người.
Đời trước có hiệu ứng nhà kính, Trái đất nóng lên nên Thẩm Hi ít khi nhìn thấy tuyết dày, khi đó tuyết chỉ rơi một lớp mỏng rồi ngừng, mấy ngày sau đã tan mất, không giống như ở đây rơi suốt ngày, lớp tuyết đọng dày cả mấy chục phân.
Nơi nơi đều là tuyết đọng, rất có ý cảnh “Yến Sơn tuyết hoa đại như tịch/ Phiến phiến xuy lạc Hiên Viên Đài” trong thơ Lý Bạch, cảnh tuyết mĩ lệ khiến Thẩm Hi được mở rộng tầm mắt.
[2 câu thơ trên trích trong Bắc phong hành của Lý Bạch, dịch nghĩa: Hoa tuyết núi Yên như chiếu trải/ Cánh cánh thổi xuống Hiên Viên Đài]
Mặt đất như được trải một tầng chăn bông dày trắng muốt, phủ hết những gam màu khác chỉ để lại cho thế gian một sắc trắng tinh khiết. Trên tàng cây, từng chuỗi băng treo lóng lánh, trong ánh sáng mông lung của buổi sớm mai chúng càng thêm mỹ lệ đến nhìn không dời nổi mắt.
Thẩm Hi chịu đựng ngọn gió lạnh, kéo chặt áo khoác mà dẫm từng bước chân dạo xem cảnh tuyết, bàn chân đạp lên lớp tuyết dày phát ra âm thanh lạo xạo đều đều.
Đi một lát, nàng chịu không nổi cái lạnh nên lại trở vào nhà. Thẩm Hi sợ lạnh nên về sau chỉ ru rú trong nhà, mỗi ngày đều đều mà nấu cơm, tắm rửa. Hia cha con Hoắc Trung Khê thì ngược lại, hầu như ngày nào cũng ở ngoài sân luyện võ, hai thanh kiếm ngắn dài huơ đi huơ lại, nóng đến mồ hôi đầy đầu. Vì để rèn luyện thêm cho Hoắc Hiệp nên mỗi khi Hoắc Trung Khê đi vào rừng rậm đều sẽ dẫn thằng bé theo, hướng cho nó thích ứng với hoàn cảnh khắc nghiệt của rừng rậm, đồng thời truyền đạt lại những kiến thức và kĩ năng để sinh tồn trong hoang dã. Không bao lâu sau Hoắc Hiệp đã trở nên khỏe khoắn hoạt bát hơn nhiều, không còn một chút ngại ngùng hướng nội như lúc trước.
Hôm nay hai cha con Hoắc Trung Khê lại đi rừng, Thẩm Hi đang nấu cơm trong nhà, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lúc trước Hoắc Trung Khê sợ ngôi nhà bị thú vây nên lúc trước có làm một hàng rào bằng cọc gỗ đóng chắc xuống đất, cổng là ván gỗ dày, mỗi khi hắn dẫn Hoắc Hiệp ra ngoài Thẩm Hi sẽ cài theo ở trong. Tuy vậy rất ít lần hắn gõ cửa, mỗi lần trở về hắn luôn dùng khinh công nhảy từ ngoài vào, nên bây giờ là ai đang gõ cửa?
Nơi này lại là chỗ rừng rậm hẻo lánh, không ai sẽ đến đây nên làm sao sẽ có người xa lạ?
Thẩm Hi vội cầm lấy bảo kiếm Hoắc Trung Khê để ở nhà, đang định lên tiếng đã nghe thấy người ở ngoài hét lên: “Hoắc Trung Khê, ta biết tên nhãi nhà ngươi đang ở nhà, mau ra đây mở cửa cho ông đây!” Lời nói gắt gỏng, lại còn chửa người, không phải là kẻ thù của hắn đấy chứ? Nếu là bằng hữu thì không khỏi quá lỗ mãng rồi.
Thấy người ở ngoài không có địch ý, Thẩm Hi vừa đi ra sân vừa hỏi: “Xin hỏi ngài là vị nào thế?” Bên ngoài truyền đến một giọng nói thầm thì: “Nữ? Là nương tử của Hoắc Trung Khê thì phải?” Hắn kêu lớn: “Là tẩu tử phải không? Ta tên là An Tu Cẩn, bằng hữu của Hoắc Trung Khê.” Sau đó hắn lại nói thầm: “Hừ bằng hữu cái gì chứ, gọi thế lợi cho tiểu tử kia quá.”
An Tu Cẩn, Thẩm Hi nghĩ mãi mới nhớ ra hắn chính là ca ca của đương kim hoàng đế An Tu Thận, vị hoàng đế mê du lịch đến nỗi bị Hoắc Trung Khê đuổi xuống ngai vàng trong truyền thuyết. Nàng hắc tuyến ( - _ -|||), cái này có tính là chủ nợ đến nhà không? Nếu nợ tiền thì còn đỡ, đằng này món nợ lại là ngôi vị hoàng đế, nàng đành bó tay chịu thua.
Bên này Thẩm Hi đang đấu tranh tư tưởng, vị chủ nợ ngoài kia cũng không rảnh rỗi, vẫn đang lầm bầm: “Ta phải đòi khoản nợ này với tiểu tử kia thế nào đây? Ngày ngày ăn cơm nhà hắn, uống rượu nhà hắn, cắm rễ ở nhà hắn luôn, xem hắn là thái giám mà sai sử, nếu hắn đuổi ta đi, ta sẽ treo cổ ngay cổng nhà hắn luôn, dọa chết hắn.”
Thẩm Hi đã đi tới gần cổng, mấy lời nói thầm của hắn nàng nghe được rành mạch, sợ người này treo cổ ở trước cửa nhà nàng thật, vội vàng mở cửa ra.
Người kia thấy nàng, vội đứng thẳng ưỡn ngực, cố gắng làm ra vẻ anh tuấn tiêu sái, mỉm cười nhiệt tình ấp lễ chào: “Tẩu tử có lễ.” Tiếc rằng trang phục đạo cụ trên người hắn làm mất hết vẻ tiêu sái vốn có, thế nào cũng không anh tuấn nổi. Trên đầu hắn là một cái mũ da rách rưới, mặc một cái áo bông dày, bên ngoài khoác một cái áo da nữa, cái áo vốn màu trắng, bây giờ đã đen sì, cùng bộ là một cái quần bông cũng rách nát không kém, sợi bông thò ra khỏi mấy chỗ rách, đôi chân không mặc tất, chỉ xỏ một đôi giày rách gót.
Lần đầu Thẩm Hi được người ta ấp lễ kiểu này, nàng vội đáp lễ, sau đó mở lời: “An... công tử, trời lạnh thế này mau vào trong nhà ngồi cho ấm.”
An Tu Cẩn kéo kéo tấm da thú khoác trên người, lại chỉnh chỉnh cái mũ lệch trên đầu, ngoài miệng nói “Làm phiền làm phiền”, vẫn nhanh chóng theo nàng đi vào nhà. Vừa vào trong nhà hắn đã tặc lưỡi khen ngợi: “Ở ngoài lạnh quá, vẫn là ở trong nhà tốt nhất.” Hắn nói xong, tự nhiên mà đặt mông ngồi xuống chỗ đầu giường cạnh chỗ lò sưởi.
Thẩm Hi múc một bát nước ấm trong nồi ra, dò hỏi: “Công tử uống nước ấm hay nước pha mật ong? Nhà ta không có trà.”
“Có cả mật ong cơ à? Vậy pha nước mật ong đi. Ta muốn ăn chè hạt sen mật ong, cho ta một bát.”
Nàng nghe khẩu khí của hắn, tưởng tượng chữ ‘Ta’ kia không khác ‘Trẫm’, xem ra hắn vẫn quen ra lệnh cho người khác. Còn chè hạt sen mật ong cơ, hắn xem nàng là cung nữ chắc? Thẩm Hi vẫn bưng bát nước cho An Tu Cẩn, mỉm cười hỏi: “Chè không có, chỉ có thịt lang hun khói, công tử ăn không?”
An Tu Cẩn xoa xoa tay, thoải mái nói: “Ăn.”
Thẩm Hi mang cái bàn nhỏ ra, bày thịt sói mới làm xong lên, đang xoay người định đi lấy đũa, An Tu Cẩn đã bốc một miếng thịt vào trong miệng, lẩm bẩm: “Ngon thật, rất ngon.” Nàng nhìn nhìn đôi tay đen sì của hắn, đành đi múc một chậu nước ấm tới: “Công tử rửa tay trước đã.”
An Tu Cẩn không từ chối, lại nhét thêm một miếng thịt vào miệng rồi mới tụt xuống giường, đi tới chỗ chậu nước, nhúng hai bàn tay xuống chậu, sau đó không có động tác gì nữa. Thấy Thẩm Hi ngơ ngác nhìn, hắn nhai nhai mấy cái, miếng thịt chưa nuốt xong, lúng búng nói: “Rửa đi.”
Lần này Thẩm Hi đúng là ngớ cả người, xem ra người này làm hoàng đế được người ta hầu hạ quen rồi, nếu hắn vẫn cứ thế thì chắc không lâu sau nàng sẽ trở thành cung nữ rừng rậm hầu hạ hắn mất.
Thẩm Hi yên lặng xoay người, không nói một lời mà cầm một cái khăn vải vắt lên cánh tay hắn, lại yên lặng đi ra ngoài... Bây giờ trong lòng nàng chỉ phát đi phát lại một câu tuyên ngôn: Ta không phải là cung nữ, ta không phải là cung nữ...
Đến lúc đi ra đến bậc cửa, Thẩm Hi liếc qua vị hoàng đế không ngai kia, chỉ thấy hắn đang khom lưng xuống thổi thổi chậu nước, sau đó bàn tay đen sì ngâm nước bắt đầu tróc ghét quệt một cái lên mặt, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở thành cái giẻ lau bẩn thỉu, lại quệt mấy cái nữa, cả khuôn mặt đã trông như một cái chảo rán dầu ai để quên không rửa vậy. Thẩm Hi không nhịn được, đành tiến tới giúp hắn rửa mặt rửa tay. Vừa rửa nàng vừa nghĩ không trách Hoắc Trung Khê lại phế bỏ hắn, cứ để cho con người ngốc nghếch này cầm nắm cả thiên hạ, sau này không mất nước mới lạ.
Hoàng đế không dễ hầu hạ, ăn một bữa cơm thôi mà lúc thì gọi dâng trà, chốc thì gọi thêm cơm, chốc nữa lại gọi mang tăm lên, một lát sau lại bảo thêm món này món kia, làm Thẩm Hi xoay qua xoay lại không ngừng chân. Đợi đến khi Hoắc Trung Khê về nhà, đã thấy thê tử của mình đang bận bịu trước sau hầu hạ một người nam nhân đang ngồi chễm chệ trên ghế.
Kiếm thần dứt khoát tiến lên định túm An Tu Cẩn xuống, ai ngờ người này còn nhanh hơn, thấy hắn đi vào nhà, vèo tới níu lấy quần áo của Hoắc Trung Khê, hung hăng nói: “Tôn tử Hoắc Trung Khê này, chỉ biết bỏ lại ta, lúc nào cũng thế, lúc trước ngươi nói thế nào, lừa xong ta rồi ngươi liền chạy, ngươi còn là người sao?”
Hử? Câu này có vấn đề. Không lẽ hai người này một giai thoại không thể nói?
Thẩm Hi vội tìm một chỗ thuận lợi quan sát, bế con trai ngồi xem náo nhiệt.
Hoắc Trung Khê còn chưa nói kịp, An Tu Cẩn đã bô lô ba la mắng không ngừng: “Ngươi mẹ nó ném bỏ lão tử ở chỗ khe suối quỷ quái kia, bảo lão tử ở kia đợi rồi ngươi đến đón, mẹ nó ngươi tới không?”
“Lúc trước tôn tử ngươi khiến ta nhường ngôi vua ngươi đã nói gì? Ngươi quên rồi đúng không?”
“Ngươi nói núi cao tuy đẹp nhưng hiểm trở, nhiều đỉnh núi ngươi lên được, ta không lên được. Nhiều vách núi ngươi xuống được nhưng ta không trèo được, nhiều thú dữ ngươi đánh được, ta chỉ có thể bị chúng nó ăn thịt... Mẹ nó ngươi có được nói thế không? Có nói thế không?”
Thẩm Hi mạo hiểm chen vào chiến trường, giơ tay hỏi: “Thế hắn có nói dẫn ngươi đi không?”
Hoắc Trung Khê mỉm cười, An Tu Cẩn trợn tròn mắt!
Lập tức tiếng gầm của An Tu Cẩn vang vọng trong nhà: “Tên khốn Hoắc Trung Khê, ngươi thế nhưng nói dối ta, đặt bẫy để ta nhảy đúng không? Ngươi lừa ta!”
An Tu Cẩn phát điên nắm lấy Hoắc Trung Khê mà đánh đánh đạp đạp, như thể muốn gϊếŧ hắn đến nơi. Hoắc Trung Khê đứng đó không đánh trả, mặc hắn đánh chửi, một lúc sau An Tu Cẩn đã đánh mệt mới nhấc hắn đặt lên giường, còn săn sóc mà bưng một chén nước lên, An Tu Cẩn cầm lấy uống một hơi cạn sạch.
“Ta không lừa ngươi, lúc đầu ta vốn định dẫn ngươi cùng đi du lãm thiên hạ, ta không cố ý bỏ quên ngươi ở chỗ kia, về sau ngươi cũng đi ra được mà tới đây rồi đúng không? Khi đó Tô Liệt với Hồng Phong tìm ta suốt, ta sợ bọn chúng gϊếŧ ngươi, mà dù không gϊếŧ ngươi, bọn chúng lại bắt sống ngươi cũng không phải chuyện nhỏ.”
Nghe Hoắc Trung Khê giải thích, An Tu Cẩn mới bớt giận, tuy vậy vẫn cau có: “Thế diệt Bắc Nhạc xong sao ngươi lại không tới tìm ta? Hừ, ngươi chỉ muốn lừa ta mà thôi!”
Hoắc Trung Khê nói: “Ta đã bảo Khánh Đào đi đón ngươi rồi mà, hắn nói ngươi đã rời khỏi chỗ đó rồi.” An Tu Cẩn bĩu môi: “Bảo ta ngoan ngoãn ở chỗ kia mà đợi ngươi á, nằm mơ đi!”
Đến chỗ này Thẩm Hi cũng hiểu được bản chất của An Tu Cẩn, nói dễ nghe thì người này thuần phác tiểu bạch, đúng ra là chỉ số thông minh hơi thấp, IQ không cao.
Nàng kéo Hoắc Trung Khê vào phòng bếp, nhỏ giọng hỏi: “Người này sao có thể được làm hoàng đế vậy?” Hoắc Trung Khê bình thản nói: “Thứ nhất, hắn là con vợ cả, thứ hai nương hắn với cha hắn là thanh mai trúc mã, thứ ba nương hắn chết sớm, cuối cùng là yêu ai yêu cả đường đi.”
Ra là vậy, Hoàng đế Khang Hi với Thái tử Dận Nhưng cũng là thế này, tuy vậy cha của An Tu Cẩn không được cơ trí như Khang Hi, vì ông ta không nghĩ chu đáo hết mọi chuyện.
Thẩm Hi tò mò: “Thế cha hắn không nghĩ nếu cho hắn lên làm hoàng đế chỉ có đường mất nước thôi sao?”
“Có nghĩ, nhưng lão già này nói dù sao ông ta chết rồi cũng chả biết gì nữa, muốn làm gì thì làm đi.”
Thẩm Hi cạn lời, đúng là cha nào con nấy, cha không bình thường nên con cũng hơi ngớ ngẩn, chả trách được. Chỉ là khổ thân nước Trung Nhạc với bách tính, bị lăn lộn như thế vẫn chưa mất nước.
Hai người đang nói chuyện, An Tu Cẩn từ trên nhà nói vọng ra: “Chuẩn bị nước nóng cho ta, ta muốn tắm rửa thay quần áo!” Thẩm Hi chọc chọc Hoắc Trung Khê: “Tiểu Khê Tử, bản cung nữ hôm nay thân thể bất an, ngươi mau đi chuẩn bị nước tắm cho hoàng đế bệ hạ đi.”
Hoắc Trung Khê xoay người đi lên nhà, một lát sau trong nhà văng vẳng tiếng kêu thảm thiết của An Tu Cẩn như lợn bị chọc tiết đến nơi...