Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Chương 2

*Note: Từ giờ sẽ đổi lại từ nhân xưng của Thẩm Hi thành "nàng" và người đàn ông kia thành "Y, hắn" cùng một số từ khác sang cổ phong do thay đổi ngữ cảnh từ hiện đại sang cổ đại *

Thẩm Hi đang suy tư, nam nhân trên kháng kia sờ soạng đi tới góc tường, dựa vào tường vẫn không nhúc nhích, trên khuôn mặt tái nhợt là biểu tình bình tĩnh đến chết lặng, nhìn không đến một chút hi vọng. Nhìn đến hắn như vậy, nàng xúc động, nghĩ đến chủ trước của thân thể này chắc ghét cay ghét đắng "trượng phu" tàn tật, không quan tâm bao giờ nên y mới lặng lẽ như vậy. Bỗng bụng nam nhân kêu một tiếng, làm Thẩm Hi giật mình, lập tức nghĩ đến người này chắc chịu đói lâu lắm, giờ đói đến bụng kêu vang. Đại khái y cũng biết, chậm rãi đưa tay sờ sang bên, theo hướng tay hắn, nàng thấy một túi vải xám xám bên chân tường, hắn thò tay vào trong túi, cầm ra một nắm gạo lức rồi chậm chạp đưa gạo sống vào miệng. Thẩm Hi phát hoảng, vội ngăn lại: "Sao ngươi lại ăn gạo sống vậy? Mau phun ra". Nàng chưa thấy ai ăn gạo sống bao giờ, không khỏi sợ hãi.

Mà hắn lại là người tàn tật, vừa điếc lại mù, không nghe được nàng nói, cũng không thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Thẩm Hi nên cứ nhai nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó lại cầm tiếp nắm thứ hai. Nàng vội cầm lại tay hắn: "Gạo không ăn sống được, ngươi đợi một lát, ta nấu chín rồi hẵng ăn". Tay của nam nhân chỉ dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nắm gạo đưa vào miệng. Nàng phải giữ chặt tay hắn, cầm ra nắm gạo rồi nhấc luôn cả túi gạo ra ngoài, mang đi tìm chỗ nấu cơm.

Ngôi nhà hơi nhỏ, chỉ có hai gian nhà, một gian là phòng ngủ, gian khác có đắp một bếp lò liền với kháng, bên cạnh đó còn đặt không ít các vật dụng linh tinh. Thẩm Hi tìm tìm, thấy trong gian phòng được miễn cưỡng được gọi là bếp này chỉ có một ít bột ngô, một vò dưa nhỏ không biết muối cái gì, còn có một ít muối, còn lại cái gì cũng không có, củi có một đống, một cái chậu, bát to ba cái thì hai cái mẻ miệng, vài đôi đũa mốc không biết bao nhiêu tuổi thọ.

Thẩm Hi nhăn mày, đây là lần đầu trong đời nàng thấy cuộc sống khó khăn nghèo đói như vậy. Không nói đến cái khác, không có diêm không có bật lửa, làm sao nhóm được lửa? Trong phim cổ nhân nhóm lửa dùng cái gì? Hình như là đá đánh lửa thì phải, đánh đánh mấy cái là toát ra tia lửa. Nàng tìm cẩn thận, cũng không thấy hòn đá hay thứ gì nhìn giống đá đánh lửa gì đó. Chẳng lẽ muốn cò cưa tạo lửa như người nguyên thủy sao? Thẩm Hi phát hoảng.

Suy nghĩ một lúc lâu, nàng cũng không nghĩ ra được cách nào nhóm lửa, đành phải đi ra ngoài cổng, tìm người xin ít lửa. Lúc này trời đã không còn sớm, người đi lại trên đường nhiều dần lên, Thẩm Hi đứng ngoài cổng, nhìn nhìn xung quanh. Một lúc sau, liền thấy một lão thái thái tay xách một giỏ rau đi từ ngã tư đường tới đây, nàng vội cười tiếp chuyện, thân thiết nói: "Đại thẩm, nhà thẩm ở gần đây phải không? Có thể cho ta xin chút mồi lửa được không? Trong nhà chưa nổi được lửa, còn chưa nấu được cơm đâu". Lão thái thái nhìn rất hiền hòa, dừng lại trả lời Thẩm Hi: "Nhà ta liền ở phía trước, chính là nhà có cổng gỗ lim kia kìa. Tiểu nương tử ngươi ở đâu? Ta xem ngươi rất lạ mặt".

Lạ mặt sao? Thẩm Hi trên mặt vẫn chưa biến sắc, cười cười chỉ chỉ ngôi nhà sau lưng: "Nhà ta ở chỗ này". "Nhà cũ của Thu tú tài kia sao? Không phải Thu tú tài kia chết bệnh ở trong huyện, ngôi nhà này được quan phủ thu hồi đi rồi sao?". Còn chưa đợi Thẩm Hi nói thêm câu nào, lão thái thái liền tự trả lời: "Các ngươi mua ngôi nhà này à? Ngôi nhà xập xệ này treo giá 17 lượng, cũng không rẻ đâu, quan phủ cũng biết trục lợi lắm".

Thẩm Hi một bên nhớ kĩ lời nói của lão thái thái, một bên đáp lời: "Đúng là mới chuyển đến, nếu không đến nỗi ngay cả đồ dùng nhu yếu phẩm cũng không có, cả cái mồi lửa cũng quên mua". Lão thái thái sang sảng nói: "Nhà ta có hỏa chiết tử, đi, cùng ta đi lấy một cái". Thẩm Hi vừa đi theo lão thái thái, vừa hỏi chuyện: "Thẩm, ngài gọi là gì ạ?". "Phu gia của ta họ Quách, ngươi gọi ta Quách thẩm là được".

...

Từ trong nhà Quách thẩm đi ra, trên tay Thẩm Hi không chỉ có mỗi hỏa chiết tử, còn có hai cái bánh ngô, một cây cải trắng. Nàng trở về nhà, trước đưa hai cái bánh ngô cho nam nhân trên kháng, chắc y đã đói cực kì, cầm lấy sau liền nhồm nhoàm ăn luôn, một lúc sau đã ăn xong hai cái bánh... Thẩm Hi nhìn mắt đều thẳng, bánh ngô cứng như vậy mà..., hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn, giống như chưa no...Nàng định rót cho hắn chút nước, nhưng bát quá bẩn đành thôi.

Từ giếng nước trong vườn múc ra một thùng nước, thùng gỗ rất nặng, chỉ vài bước đường mà Thẩm Hi đã đặt thùng xuống nghỉ vài lần, không làm việc nặng bao giờ, quả nhiên là không được. Liền mặt nước làm gương, nàng soi thử mặt mình bây giờ. Mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, làn da cũng tốt, tuy không tính là xinh đẹp như hoa nhưng cũng coi là trên mức trung bình, tốt hơn hết là thân thể này trẻ hơn nhiều so với kiếp trước, Thẩm Hi sờ sờ khuôn mặt mịn màng bóng loáng không một nếp nhăn, tâm tình tốt hơn một chút.

Nếu được trẻ lại mười hai mươi tuổi, không phải là ước mơ lớn nhất của từng phụ nữ sao? Nhìn thấy làn da dần dần thêm nếp nhăn, khuôn mặt trong gương dần già cả, người phụ nữ nào cũng hoảng hốt lo lắng. Mà bây giờ, chính mình trẻ lại lúc hai mươi tuổi, Thẩm Hi cảm thấy dù cuộc sống nơi này có khó khăn thế nào, vẫn là may mắn nhiều hơn. Soi được một lúc, nàng mới cầm chút bùi nhùi, dùng hỏa chiết tử châm, chuẩn bị nấu cơm. Nàng đã học được cách dùng hỏa chiết tử bên nhà của Quách thẩm, nếu không thứ này có đặt trong tay nàng cũng là vô dụng.

Chờ đến lửa cháy to, Thẩm Hi lại thêm chút củi, cũng không cần quá nhiều, liền đốt được bếp lò, dù trong bếp đầy khói nhưng lần đầu nhóm lửa như vậy đã rất tốt. Đổ nửa thùng nước xuống cái nồi đầy bụi bẩn, chờ nước nóng, nàng lấy cái bàn chải đánh nồi để vào trong nước đun, sau đó rửa sạch cả nồi lẫn vung, rồi đem nước bẩn đổ. Đổ xong lại đổ tiếp nửa thùng nước còn lại vào đun tiếp, chờ nước sôi, nàng lại cho hết bát đũa chậu vào, dùng nước sôi tiêu độc, chờ đun một lúc lâu sau mới rửa sạch từng cái.

Đã rửa sạch sẽ chậu bát, Thẩm Hi mới múc một bát nhỏ gạo lức, đổ vào chậu sành mẻ vo sạch sẽ, sao đó lấy nước vo gạo cẩn thận rửa lại nồi một lần nữa, xem xem nồi đã sạch mới đổ nước sạch vào, đun tiếp. Nàng múc ra chút nước ấm đổ vào chậu, mới đổ gạo đã vo vào trong nồi, thêm củi đốt. Củi là củi gỗ, cháy rất lâu nên không cần lúc nào cũng chực, chỉ cần lúc củi mau cháy hết lại cho thêm mấy thanh vào là được. Nhân lúc này, Thẩm Hi trở lại phòng, định cho người mù rửa mặt một cái.

Người mù rửa mặt, tất nhiên phải cởi bỏ mảnh vải che mắt, Thẩm Hi chú ý đến đôi mắt của hắn nhắm chặt, giống như không mở được, cũng không biết là bẩm sinh hay là do sinh bệnh nữa. Nhưng đôi mắt hắn không có vết sẹo hay sưng phù, giống như trước đây đã có, chắc hắn đã mù rất lâu. Thẩm Hi đổ bỏ chậu nước, lại trở vào phòng bếp, cho thêm chút củi vào lò, cắt cây cải trắng định xào nhưng tìm khắp bếp không có chút dầu mỡ nào, đành trộn tạm chút muối. Cả mì chính lẫn dầu vừng đều không có, có thể ăn ngon mới là lạ.

Gạo lức thật lâu nhừ, bữa cháo này của Thẩm Hi phải nấu hơm một tiếng mới xong, nàng nhìn đống củi đã vơi đi rất nhiều, trong lòng sốt ruột, cần phải mau nghĩ cách kiếm tiền mới được, nếu không chỉ còn nước đói chết mà thôi. Nàng múc cháo ra, lại phát hiện ngay cả cái bàn cũng không có. May mà mặt kháng cứng, lại phẳng nên đành đặt luôn tô cháo xuống mặt kháng, lại múc một bát cháo đặc, gắp thêm cải trắng muối lên trên, đặt đến tay nam nhân. Y nhận lấy, và từng miếng từng miếng cháo, trên mặt vẫn ngơ ngơ, không vui cũng không buồn. Thẩm Hi cũng vừa ăn cải trắng muối, vừa thở dài đồ ăn khó nuốt. Lại nghĩ đến kiếp trước thoải mái tiện nghi đầy đủ, càng cảm thấy cải trắng khó nuốt.

Nàng qua loa ăn mấy miếng, liền chán không muốn ăn, đặt bát xuống, buột miệng: "Này...". Cũng không thể luôn miệng gọi người ta là Này đến Này đi đi, lại không biết gọi gì cho phải, cũng không biết tên của y, chẳng lẽ nàng phải gọi "Tướng công"? Không có tình cảm gì cũng chưa từng ở chung, thật là gọi không được. Thẩm Hi định gọi mấy lần, nhưng vẫn không mở miệng được, lại thấy mất mặt, dứt khoát gọi y là "Người mù" vậy, tuy rằng không lễ phép, nhưng cũng được coi là một xưng hô, còn hơn là gọi Này.

Thẩm Hi chưa từng tiếp xúc với người tàn tật bao giờ, bất giác liền quên mất chỗ thiếu hụt của người ta, lúc này nàng đã quên y là người vừa điếc vừa mù còn câm, còn ở đằng kia mà lải nhải: "Người mù, ngôi nhà này là chúng ta thuê ở hay đã mua rồi vậy? Nếu thuê thì thuê với ai, mua thì mua với ai thế? Hôm nay ta nghe hàng xóm nói nhà này là quan phủ phát mại, chúng ta ở nơi này, có cần mua luôn không?". Đợi một lát, không nghe thấy trả lời, nàng ảo não mà vỗ trán, thì thầm: "Đầu óc đúng thật là, quên mất ngươi không nghe được".

Người mù ăn cơm không biết no hay chưa, Thẩm Hi múc cho bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, một tô cháo nàng chỉ ăn một bát nhỏ, còn lại bao nhiêu vào hết bụng của hắn. Cừ thật, một bữa cơm ăn hết hai cái bánh ngô, mấy bát cháo mà giống như chưa đủ no, Thẩm Hi nghĩ đến số gạo trong túi kia chắc chỉ đủ ăn vài bữa nữa, nếu không mua tiếp, vậy thì phải nhịn đói. Rửa xong bát đũa, lại quét tước qua loa một chút, nàng liền ra cửa.

Thẩm Hi cũng không phải hỏi đường nhiều, chỉ đi khoảng 20 phút, đã đi gần hết mấy đường chính của thôn trấn nhỏ này. Thân trấn thực sự rất nhỏ, mua bán gì đó chỉ có một nhà duy nhất. Một hiệu cầm đồ, một hiệu thuốc, một quán trọ, một cửa hàng vải, một cửa hàng mộc...

Nàng đi đến phía bắc trấn, nhìn đến một cái bia đá ở ven đường, trên đó có khắc ba chữ "Tây Cốc trấn", đây chính là tên gọi của nơi này. Thẩm Hi không quá để ý đến các sự vật kì lạ hoặc lạc hậu mà mình nhìn thấy, chỉ chú tâm suy nghĩ làm cách nào để kiếm được tiền, dù sao gạo trong nhà đã sắp hết. Nàng vừa đi vừa quan sát cẩn thận, đi đến một con phố nhỏ. Nơi này đều là các quầy bán hàng ăn, giống như chợ rau buổi sáng ở đời trước.

Thẩm Hi nấu cơm cũng khá ổn, liền chú ý mà quan sát, xem xem mình có bán đồ ăn được hay không. Thôn trấn này không lớn, chợ sáng tất nhiên cũng nhỏ, nhưng cái gì cũng có đủ: Bán bánh, bán bánh bao, bán rau, hoa quả, các loại gia vị, còn có bán cá mắm, tôm khô... Nàng đi tới đi lui hai vòng, rốt cuộc nhìn ra một điều: Chợ sáng này bán đồ ăn, đồ khô nhiều nhưng không thấy có bán cháo, cũng không có tào phớ hay sữa đậu nành. Nếu không, mình cũng bày quán báo cháo cũng được, dù sao nàng cũng nấu cháo dinh dưỡng với cháo dưỡng nhan rất ngon.

Cảm thấy ý tưởng kinh doanh này có thể làm, nàng không khỏi có chút vui sướиɠ. Kiếp trước cha mẹ Thẩm Hi để lại một công ti lớn, nàng thuê người quản lí, còn mình chỉ mỗi ngày đi qua xem xem hai vòng đã có tiền lấy, giống như bây giờ dựa vào bản thân mà kiếm tiền còn là lần đầu tiên.

*Chú thích:

Cái hỏa chiết tử là bật lửa của người xưa, nó là một mồi lửa nhen nhóm để trong một cái ống, khi cần đốt lửa, mở nắp ra và thổi thổi cho lửa cháy to lên là ok.

*Hệ thống tiền tệ ở cổ đại(do tác giả chưa hó hé gì và có lẽ bà quên rồi nên T tự bổ sung để mọi ng rõ hơn, tham khảo trên GG và một số truyện điền văn khác, nếu mấy chương sau tg có viết thì t sẽ thêm vào)

Nhỏ nhất là "văn" - xu,

1000 xu = 1 quan

10 quan = 1 lượng bạc

Tỉ lệ vàng bạc khoảng 1 lượng vàng = 80 -100 lg bạc