Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Chương 92: Bọn em thấy cô ấy ở kia

Mục Cảnh Phỉ hiểu ý của Cố Diệp: “Ý em là giờ chị xách hắn tới đồn cảnh cáo một chút?”

Cố Diệp cười tủm tỉm hỏi: “Lợi dụng phong kiến mê tín lừa tiền người khác, nên bắt mà đúng không?”

Mục Cảnh Phỉ nở nụ cười: “Nên bắt, em tìm được người thì báo với chị một tiếng, cho dù chị không ở thủ đô thì chị sẽ liên hệ với đồng nghiệp.”

Cố Diệp xỏ giày xuống giường: “Cám ơn chị, chủ yếu là cho dù hắn là việc hại nước hại dân nhưng lại không có chứng cứ đưa cho công an, chỉ có thể nói hắn lợi dụng phong kiến mê tín lừa đảo, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi.”

“Lợi dụng phong kiến mê tín lừa đảo cũng là phạm pháp rồi, bắt hắn lại thì có thể lập hồ sơ, sau này nếu hắn lại bán đồ lừa đảo thì chị bắt tiếp.” Mục Cảnh Phỉ nói tới đây cũng thấy tiếc: “Nếu những người như em có thể gia nhập đội ngũ công an, thành lập một chuyên ngành riêng, chuyên phụ trách các loại án tử này thì dù là tên cặn bã hay tên rùa đen nào bắt chước hại nước hại dân đều có thể lấy chứng cứ hết, nên bắt thì bắt, phán thì phán, như vậy có thể giảm được rất nhiều tội phạm.”

Cố Diệp cười cười: “Chuyện sau này ai biết được như thế nào, nhưng những người như tụi em cũng không thể lộ diện được.”

Sau khi cúp máy, trợ thủ của Mục Cảnh Phỉ cảm thán: “Một người con ông cháu cha như thế mà suốt ngày bắt quỷ phá án giải oan cho người ta, một đồng tiền lương cũng không có, làm chuyện tốt còn không để lại tên, chị đoán cậu ta có ý gì? Nghe nói bạn của cậu ta là trẻ mồ côi, mỗi ngày đều chạy chung với cậu ta, cũng không vì tiền vì danh, vậy để làm gì?”

Vẻ mặt Mục Cảnh Phỉ bớt đi nét vui vẻ: “Vậy vì sao cậu vào ngành công an?”

“Đương nhiên là hy vọng đem những kiến thức cố gắng học được dùng vào đường ngay lẽ phải, đối nhân xử thế vì dân phục vụ.”

Mục Cảnh Phỉ nghĩ đến ánh mắt mê mang của Cố Diệp, thở dài một tiếng: “Có một số người từ lúc bắt đầu học thì họ đã không được lựa chọn con đường khác nữa rồi.”

Cảnh sát nhỏ nghe không hiểu, trong nhà Cố Diệp có tiền, muốn làm gì mà chẳng được? Sao lại còn có vụ không được lựa chọn? Nhưng thấy Mục Cảnh Phỉ không muốn nói nhiều thì hắn cũng không hỏi tiếp.

—-

Sáng nay chị Hồng Đậu làm sủi cảo nhân tôm, mùi thơm nồng nàn ngon miệng. Hiện giờ Cố Diệp đi tới đâu cũng đều phải xách cả gia đình theo tới đó, cũng may là tới chỗ nào cũng được giúp đỡ bao ăn. Chỉ cần không có Úc Trạch ở đây, cả đám đều mò ra đi dạo. Úc Trạch đang dẫn người lên lầu trang trí lại nhà, để cho đám không phải người này sống trên đó, tự mình chia phòng.

Cố Diệp ăn cũng tàm tạm rồi: “Em ăn xong thì phải tới bệnh viện thăm Giải Thừa một chút, còn muốn hỏi anh ấy xem có tìm được thằng cháu trai bán đồ trấn yêu không.”

Úc Trạch trầm giọng nói: “Anh cho người đi tìm, em chỉ cần tới bệnh viện là được rồi.”

Cố Diệp cười cười: “Anh bận làm việc mà, đừng để ý chuyện này, em tự làm là được rồi.”

“Không cần tự làm, nếu ở gần thì anh nói hắn tới bệnh viện tìm em. Nếu ở xa thì chỉ cần thu thập chứng cứ đưa tới đồn cảnh sát.”

Cố Diệp cười tủm tỉm múc cho Úc Trạch cục sủi cảo không ăn hết: “Nghe anh, cám ơn anh, yêu anh~”

Úc Trạch chăm chú nhìn cậu một lát, đột nhiên nghiêm túc nói: “Giọng điệu này của em rất giống cháu ngoại anh.”

“Mấy tuổi rồi?”

“Bốn tuổi, đang học mẫu giáo.”

Khoé miệng Cố Diệp giật giật: “Anh lo mà ăn cơm đi!”

Trước khi tới bệnh viện, Cố Diệp hỏi Giải Thừa: “Ê bệnh nhân, muốn ăn gì?”

Giải Thừa khí phách nói: “Đương nhiên là đồ bổ cho cơ thể, anh muốn ăn thịt! Cục thịt siêu to khổng lồ!”

Cố Diệp rất tri kỷ mua cho đối phương chân giò quay và giò heo hấp sốt xì dầu, để cân bằng dinh dưỡng rau thịt đầy đủ, còn mua thêm một giỏ trái cây. Úc Trạch đưa Cố Diệp tới cổng bệnh viện, dặn dò cậu: “Khi nào xong việc thì gọi cho anh.”

Cố Diệp đồng ý, thừa dịp hôn lên miệng đối phương một cái rồi cười tủm tỉm xuống xe.

Sáng nay Giải Thừa đã nốc hết một chén cháo gạo kê, hai quả trứng gà. Theo ý của sư huynh chính là ăn đồ nhẹ tốt cho dạ dày, thấy Cố Diệp mang thịt tới, Giải Thừa liền tiễn sư huynh về, tay cầm lấy chân giò nướng gặm một miếng. Chân giò nướng này da giòn thật, bên trong thịt vừa mềm vừa thơm, cắn một miếng thơm nức miệng. Giải Thừa cảm động suýt khóc: “Hôm qua lúc em về rồi, sư huynh bắt anh ăn cháo, tối cũng ăn cháo, sáng cũng ăn cháo, giờ anh đánh rắm một cái cũng có thể phọt ra gạo kê.”

Cố Diệp đồng tình nói: “Ráng chịu vài ngày đi.”

“Một ngày anh cũng không chịu nổi, cái này không cho làm, cái kia cũng không cho làm, anh muốn xuất viện!”

“Đừng có mơ, nằm yên đi.”

“Anh muốn!” Giải Thừa đang kháng nghị thì một y tá đi vào: “Gào cái gì mà gào? Trong bệnh viện phải giữ yên lặng, khi nào vết khâu lành mới được xuất viện, phải nằm mấy ngày nữa.”

Giải Thừa bị phê bình, tội nghiệp hỏi: “Mấy ngày mới được cơ?”

“Ít nhất một tuần.”

Giải Thừa tủi thân há mồm gặm thịt, y tá không nói gì: “Cậu ở đâu cũng như nhau thôi, xuất viện làm gì?” Cô nhìn Cố Diệp, mặt bỗng chốc thay đổi thành một nụ cười dịu dàng, mỉm cười nói: “Đại sư Cố, cậu ký tên cho tôi được không?”

Cố Diệp bất ngờ: “Tôi không phải người nổi tiếng.”

Y tá kích động nói: “Cậu cũng giống người nổi tiếng mà, tôi là fan của cậu đó.”

Giải Thừa trêu chọc cô: “Sao cô lại nghĩ quẩn thế, cô mê nó chỗ nào?”

Y tá nhỏ nghiêm túc nói: “Đẹp trai! Lại còn biết xem bói!”

Giải Thừa cạn lời: “Ok cô thắng.”

Buổi trưa Giải Thừa lại tiếp tục ăn chân giò, nhìn là thấy vui rồi, một cánh tay đang bị treo lên cổ không thể cử động, tay còn lại vẫn muốn chơi trò chơi với Cố Diệp.

Cố Diệp tổ đội với hắn chơi đánh trận ba người, bị đánh tới mức thiếu chút nữa tự kỷ, quyết định không chơi cùng hắn nữa, giữa lúc hai người đang nhàm chán, muốn chơi cờ vây thì có hai người tới tìm Cố Diệp.

Một người khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, bộ dạng tướng mạo đường hoàng, vẻ mặt bình tĩnh, nói năng thận trọng. Người còn lại hơn bốn mươi tuổi, xấu xí, mắt hí, mũi nhỏ, trông như tên tham tài háo sắc. Cố Diệp nhận ra người trẻ kia, là người mà Úc Trạch sai tới chuyển đồ cho cậu.

“Tam thiếu, đại sư mà ngài muốn mời, tôi đã đưa tới đây.” Thanh niên ra hiệu bằng mắt với Cố Diệp, Cố Diệp liền hiểu được ý của đối phương, cậu chau mày, vừa bấm di động vừa ngạc nhiên hỏi: “Là ông bán phù chú với dạy người cách trấn quỷ trên mạng đúng không? Thật sự trấn được quỷ à?”

“Có thể!” Người nọ đánh giá Cố Diệp một chút, nheo lại đôi mắt tí hin, tham lam nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của cậu, cười tủm tỉm nói với Cố Diệp: “Yên tâm đi, chắc chắn trấn được quỷ, trấn không được thì chẳng phải là lừa đảo à? Tôi không bao giờ đi lừa đảo cả, sẽ gặp phải quả báo đó.”

Giải Thừa thấy bộ dáng híp mắt của ông ta trông rất gian, hắn ghét bỏ nói: “Ông có nghĩ tới việc trấn quỷ sẽ dính phải linh hồn tốt không?”

Giải Thừa là một thanh niên năng động hoạt bát, không phải dạng đẹp đẽ mỹ nhân như Cố Diệp, thái độ của đại sư thay đổi hẳn đi, bày ra bộ dáng cao nhân: “Đó không phải là chuyện của tôi, tôi chỉ bán cho người có duyên, người có duyên dùng như thế nào, có gặp báo ứng hay không thì đó là chuyện của hắn. Cái thứ nhân quả luân hồi này không liên quan tới tôi.”

Giải Thừa cực kỳ muốn bay lên đập ông ta, ông bán nó thì không phải ông là người khơi ra à?

Cố Diệp cúi đầu, cậu biết khuôn mặt mình đã được rất nhiều người nhìn thấy trên mạng, cậu sợ đối phương nhận ra, vừa bấm di động vừa khẽ hỏi: “Một phù chú bao nhiêu tiền?”

Đại sư vươn năm ngón tay, nghiêm túc nói: “Năm nghìn! Nhưng nếu là cậu mua thì năm nghìn hai, ha ha, tôi tặng cậu thêm một cái, chúng ta có duyên đó.”

Giải Thừa chán ghét đen mặt: “Hàng của ông chắc bán chạy lắm nhỉ.”

“Cũng được.” Ngoài miệng đối phương khiêm tốn nhưng trong con mắt tí hin có vẻ đắc ý.

Cố Diệp híp mắt: “Cách trấn quỷ bao nhiêu tiền?”

Đối phương chà xát tay: “Cái này không dễ truyền dạy, ít nhất ba trăm nghìn, không trả giá.”

Cố Diệp cười đưa điện thoại tới trước mặt người kia: “Chị Mục, chị nghe chưa? Tên lừa đảo này há mồm là đòi ngay ba trăm nghìn, chắc là lừa được rất nhiều rồi.”

Lúc này đại sư mới nhận ra vừa rồi Cố Diệp dụ ông ta nói ra, ông ta kinh ngạc quay đầu nhìn thanh niên bên cạnh: “Mấy người có ý gì hả?”

Chàng trai im lặng quan sát, nhưng chiêu thức lại rất mạnh mẽ, một chiêu cũng đủ để hạ đo ván ông ta: “Tam thiếu, xử lý ông ta thế nào?”

Cố Diệp thong thả nói: “Tất nhiên là giao cho cảnh sát, tra xem hắn đã lừa được bao nhiêu tiền. Tôi đoán là với cái mức lừa đảo như hắn thì chắc cũng phải ngồi từ vài năm, xem sau này còn dám lừa đảo nữa không.”

“Tôi không lừa đảo!” Lúc này đại sư mới hiểu ra mình bị lừa, giãy dụa nói: “Tôi bán hàng đều rất có tâm! Không phải hàng giả kém chất lượng đâu!”

Giải Thừa ghét bỏ nói: “Ông dựa vào phong kiến mê tín lừa đảo, không quan tâm người dùng là ai, chỉ biết kiếm tiền, không bắt ông thì bắt ai? Thôi mau đi đi.”

Một lát sau, người của Mục Cảnh Phỉ tới tra khảo đại sư, lôi người đi.

Sau khi bắt được người này Cố Diệp yên tâm hơn nhiều, sau đó tìm một người bạn đi thăm dò người này, hai người đều cạn lời. Bạn thân vẫn còn đang lạc đường, đành phải nhờ Giải Thừa chạy xe máy ra đón.

Giải Thừa mệt lòng không chịu được, vừa ăn vừa gọi, mắng chửi người bên kia: “Mày tìm chú cảnh sát nào đó chở đến đây đi, ôi cái đồ nusi! Còn tự đi lạc được! Thật nực cười! Ông mày đây đẻ mày ra thật uổng phí!”

Cố Diệp đỡ trán, hai tên này đều nực cười như nhau.

Buổi tối Giải Thừa không cần người trông, theo ý bác sĩ là buổi tối Cố Diệp nên về đi, với tính tình này của Giải Thừa thì chắc chắn đêm nay Cố Diệp không thể ngủ được, hắn chơi được bao nhiêu đều chơi hết. Hơn nữa Giải Thừa cũng không phải bệnh nhân không thể cử động được, nhiều người ở lại chỉ thêm rắc rối.

Cố Diệp chỉ có thể bỏ lại Giải Thừa đang tủi thân, gần tối về tới nhà, vừa bước qua cửa thì mẹ nhỏ đứng ngay trước mặt thả xuống một cây gậy đánh golf.

Cố Diệp cúi người nhặt lên, dở khóc dở cười hỏi: “Sao thế mẹ?”

Phu nhân Cố tức giận nói: “Còn còn biết đường về nhà à!”

Cố Diệp lấy lòng dỗ dành: “Thằng út đang làm gì? Sao lại chọc mẹ giận như vậy? Để con đi đánh nó!”

Phu nhân Cố tức giận dậm chân: “Nó chỉ biết có chơi game! Đến tận giờ mà một chữ bài tập nó cũng chưa làm, học bổ túc cũng không đi, gia sư đến nó cũng dụ dỗ cho người ta về mất, con nói coi nó đang làm cái thứ gì đây? Gần đây ba con đang bận họp hành không rảnh quản nó, hai anh con cũng không về nhà, mẹ nói nó có thèm nghe đâu! Con cũng không về luôn! Cái nhà có ai quản nữa không?”

“Có mà! Ai lại không quản? Con quản!” Cố Diệp lẹ tay lẹ chân rót cho phu nhân Cố một ly nước để đối phương bình tĩnh lại, xong đó khuyên nhủ: “Chơi game cũng được mà, giờ esport cũng có thể thi đấu quốc tế được rồi, thắng trận về nước cũng vẻ vang lắm mà.”

Phu nhân Cố tức giận hỏi: “Có đủ để ăn sao?”

“Đủ đó, nghe nói đội game có phát tiền lương, bình thường nó livestream cũng có thể kiếm tiền được.”

Phu nhân Cố khinh bỉ hỏi: “Rồi nó ba bốn chục tuổi cũng chơi game? Bốn năm mươi tuổi làm streamer nuổi tiếng? Chống gậy rồi vẫn phải đi thi đấu làm vẻ vang nước nhà? Nó chỉ có nước là đồ bỏ!”

Khoé miệng Cố Diệp giật giật: “Mẹ nghĩ xa xôi quá đấy.”

“Xàm! Làm người phải biết lo xa, con nhìn đi, chơi mê mẩn giờ gọi cũng không thèm ra.” Phu nhân Cố nói xong, mở miệng gọi hai tiếng: “Cố Dương! Cố Dương!”

Trên lầu yên ắng không động tĩnh gì, chắc là đang đóng cửa phòng nên không nghe thấy, phu nhân Cố tức tới giậm chân, giành lấy cây gậy đánh golf trong tay Cố Diệp tính đi lên đánh thằng ôn con này.

“Mẹ! Bình tĩnh lại đi!” Cố Diệp nhanh chóng đuổi theo, giật lại cây gậy đánh golf trong tay mẹ, cứu vớt lấy cái mông của thằng em mình: “Mẹ, con dạy mẹ một cách, chắc chắn sẽ khiến nó xuống mà.” Cố Diệp ủ rũ, nghiêm túc rút dây mạng ra, sau đó mở bộ gây nhiễu tín hiệu: “Mẹ nghĩ nó không xuống mà được chắc?”

Vừa nói xong câu này Cố Dương lao từ trong phòng ra, dựa vào lan can cầu thang gào lên: “Mẹ! Sao nhà mình không có mạng?”

Phu nhân Cố cười lạnh một tiếng, đưa cây gậy cho Cố Diệp: “Con đi dạy bảo nó!”

Cố Diệp nhận lấy “Thượng phương bảo kiếm”, nín cười đi lên lầu nhéo lỗ tai Cố Dương: “Cái thằng gấu nhỏ không nghe lời mẹ này! Chọc giận mẹ của anh mày như thế à, à thì ra mày chọn cái chết!”

Cố Diệp nghiêng đầu, bị đau tới kêu oai oái: “Anh! Đau tai em!”

Cố Diệp kéo nó vào phòng mới bỏ tay ra: “Chơi game thế nào rồi?”

Cố Dương cười ha ha ngây ngô nói: “Tạm được.”

Cố Diệp bị nó chọc cười tới hết cách: “Có cần mời người tới dạy không?”

Cố Dương vui vẻ dùng ghế làm ngựa cưỡi: “Có!”

“Có cái gì mà có!” Cố Diệp lại nhéo lỗ tai nó, tức giận hỏi: “Bài tập làm xong chưa?”

“Chưa, không phải anh nói không làm bài tập cũng không sao à?”

“Thằng ngốc này, phải chia thời gian ra, bây giờ mẹ đang giám sát em. Em phải vừa chơi vừa làm bài, làm đại đi, chứ em không làm một chữ nào, chọc mẹ giận như thế, bọn anh cũng đâu thể để mẹ như thế? Chọc mẹ phát bệnh thì sao bây giờ?”

Cố Dương ôm lấy lỗ tai đỏ bừng, sửng sốt: “Anh, anh đừng giận, mai em làm liền.”

Cố Diệp lạnh mặt: “Đi xuống nói với mẹ! Sau đó về làm bài liền!”

Cố Dương bị doạ tới rụt cổ, đi xuống giải thích với mẹ.

Lúc này Cố Diệp mới thả khoé miệng, cạn lời lắc đầu: “Thằng gấu nhỏ này.”

————

Lúc này, bên nhà cũ Úc gia, chị cả và chị ba của Úc Trạch rảnh rỗi mang theo con về chơi một lát, Triệu Bằng Vũ cũng bị kéo tới phụ trách trông trẻ con.

Có đứa bé trai xinh đẹp, mặt bánh bao, mập mạp, trợn to mắt dùng vẻ mặt dễ thương, giọng sữa kể cho hắn nghe chuyện ở nhà trẻ.

Đứa bé này là một trong cặp sinh đôi của chị ba, em trai tên Lăng Tử Hạo, bốn tuổi rưỡi, mới vừa học tới lớp chồi, tuy nói cháu ngoại giống chú nhưng Triệu Bằng Vũ lại giống ba hắn nhiều hơn, không giống Úc Trạch. Nhưng đứa bé này có khuôn mặt với cằm giống mẹ, trông cũng có nét giống cậu hắn. Đứa bé đô đô miệng nói từng chữ rõ ràng: “Anh họ, hôm nay em thấy cô Lý.”

Triệu Bằng Vũ đang xem TV, hỏi có lệ một câu: “Cô Lý làm sao?”

Úc Mẫn bất đắc dĩ nói: “Con đừng nghe nó nói linh tinh, cô ấy bị bệnh đã mất rồi, cũng là một cô giáo tốt, tiếc là mới bốn mươi tuổi.”

“Con không có nói linh tinh, không phải mỗi con thấy, Lăng Tử Quân cũng thấy, mấy bạn khác đều thấy, nhưng mấy thầy cô khác với mẹ lại không thấy.” Đứa bé nói xong thấy nhìn anh trai đang im ắng ngồi trên sô pha xem truyện tranh: “Lăng Tử Quân, anh cũng thấy đúng hong?”

Lăng Tử Quân không thèm nhìn nó, im lặng đọc sách, Lăng Tử Hạo đô đô miệng: “Anh, anh không thấy à?”

Lúc này Lăng Tử Quân mới ngẩng đầu, cái khí chất này giống cậu nó hơn nhiều, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng không thèm nói nhiều: “Thấy.”

Thằng bé kiêu ngạo ưỡn ngực: “Thấy chưa! Lăng Tử Quân cũng thấy, con không nói dối!”

Mỗi ngày Lăng Tử Hạo đều không im nổi cái miệng, thấy gì nói đó, có khi nói chuyện tào lao, Lăng Tử Quân không thích nói nên những chuyện không nên nói nó sẽ không nói lung tung, nhưng nó lại nói nó cũng thấy, cả nhà họ Úc đều kinh hãi, Triệu Bằng Vũ cũng ngưng xem TV: “Thật hay giả thế? Sao nói tới người què cũng muốn đứng dậy luôn thế?”

Úc Mẫn cũng sợ hãi, ngồi xuống trước mặt Lăng Tử Hạo, làm ra vẻ rất hứng thú cười hỏi nó: “Vậy con nói cho mẹ biết, cô Lý đã làm gì?”

Lăng Tử Hạo vui vẻ nói: “Cô đắp chăn cho con!”

Sắc mặt Úc Mẫn biến đổi, nếu con của cô nói thật thì một người đã chết sao có thể đắp chăn được?

Lăng Tử Hạo phát hiện cuối cùng mọi người cũng quan tâm tới chuyện nó nói, cái miệng nhỏ đô đô kể lại chuyện ngủ trưa hôm đó: “Hồi trước mỗi lần con ngủ cô Lý hay đắp chăn cho con. Sau đó lúc cô giáo với hiệu trưởng không thấy cô Lý nữa thì cô ấy cũng không đắp tiếp cho con. Trưa hôm nay lúc con đạp chăn ra cô Lý lại tới, cô còn muốn dỗ Đa Đa ngủ, lúc trước cô Lý hay ôm Đa Đa ngủ, bây giờ cô Lý không tới, bạn ấy không ngủ được.”

Nhìn thấy vẻ mặt khϊếp sợ của mẹ, biểu cảm không dám tin, Lăng Tử Hạo dùng tay nhỏ ôm mặt mẹ, nghiêm túc nói: “Mẹ phải tin con, cho dù thế giới này không tin con thì mẹ cũng phải tin tưởng con, bởi vì mẹ là người con gái con yêu nhất.”

(Chòi má cái thằng nhóc này =))))))) )

Mẹ nó co rút khoé miệng, tức giận nói: “Sau này không được tự tiện nói với người khác như thế! Y chang mấy đứa nhỏ lưu manh!”

Lăng Tử Hạo cũng biết cẩn thận giống một người lớn: “Mẹ, yêu mẹ nhiềuuuuu~”

Vẻ mặt Triệu Bằng Vũ ghét bỏ, cái ngữ điệu này. . . . . . Không hiểu sao lại nghĩ tới Cố Diệp, rất thiếu đòn!

Bây giờ trong lòng Úc Mẫn rất bất an: “Có khi nào là hồn phách của cô Lý quay lại không? Phòng ngủ của bọn nó chị từng thấy rồi, có rèm chắn sáng, lúc ngủ trưa sẽ kéo hết rèm lại, trong phòng rất tối. Người ta hay nói mắt trẻ nhỏ có thể nhìn thấy thứ người lớn không thấy, ngay cả bạn học khác cũng nhìn thấy cô Lý, cái này. . . . . .” Úc Mẫn càng nói càng lo lắng: “Nếu không thì mời Cố Diệp tới đi?”

Lăng Tử Hạo tò mò hỏi: “Cố Diệp là ai ạ? Anh ấy cũng có thể nhìn thấy cô Lý à?”

Triệu Bằng Vũ nhéo thịt má nó: “Cố Diệp là mợ nhỏ, hắn có mắt âm dương, chuyên nhìn thấy những thứ người khác nhìn không được.”

“Mợ nhỏ là ai?”

“Mợ nhỏ chính là vợ của cậu nhỏ.”

Úc Mẫn trừng mắt nhìn Triệu Bằng Vũ một cái: “Con đừng có nói hươu nói vượn với trẻ con, người ta còn chưa đồng ý gả qua nhà mình đâu.”

Triệu Bằng Vũ nhớ đến mỗi ngày Cố Diệp đều dính với cậu của mình, có khi tối cũng không về, chẳng lẽ hai người bọn họ gạo đã nấu thành cơm? Nhưng chuyện này không thể nói ra trong nhà được, hắn cười nói: “Sao lại bảo con nói hươu nói vượn, Cố Diệp chính là mợ nhỏ còn gì.” Lúc này, Úc Trạch đi tới cửa, hai đứa nhỏ nghe tiếng, mắt sáng lên, ghé vào cửa sổ nhìn xem, Lăng Tử Hạo hưng phấn hét lên: “Cậu về rồi!”

Triệu Bằng Vũ chọc chọc má thịt của Lăng Tử Hạo: “Con không tin thì hỏi cậu đi, có phải Cố Diệp là mợ nhỏ hay không?”

Úc Trạch bước chân vào nhà liền bị cháu ngoại ôm chặt lấy chân: “Cậu ơi, Cố Diệp có phải mợ nhỏ của con không?”

Úc Trạch ngẩn người sau đó gật đầu.

Hai đứa bé bội phục nhìn anh họ, thật lợi hại! Chuyện này mà anh cũng biết!

Triệu Bằng Vũ xoè tay, anh nói đúng mà.

Vì thế hôm sau, Lăng Tử Hạo vừa đến nhà trẻ liền nói với cô giáo: “Mợ nhỏ của con có thể nhìn thấy cô Lý, không tin thì cô gọi điện cho mợ đi, mợ nhỏ của con siêu siêu lợi hại, có mắt dương dương! Cực kỳ chuyên nghiệp!”

Lăng Tử Quân đứng bên cạnh sửa lại: “Mắt âm dương.”

Lăng Tử Hạo nghiêm túc vươn một ngón tay, kiêu ngạo nói: “Dù sao thì mợ cũng có thể nhìn thấy cô Lý, anh họ em nói mợ nhỏ của con có mười triệu fan.”

Cô giáo xinh đẹp mới tới rất bất đắc dĩ, chưa nói tới vụ mợ nhỏ của bé là ai, cô cũng sợ tới nổi da gà, dỗ dành nói: “Cô Lý đã đi về với ông bà rồi, sẽ không quay lại đâu, về sau không được nói lung tung, cũng không được gọi người tới xem.”

Lăng Tử Hạo nhún đôi vai béo núc ních của mình, tỏ vẻ hết cách rồi: “Con không nói dối, cô phải tin tưởng con, ngoại trừ mẹ con ra thì cô là người con gái con yêu nhất.”

Cô giáo: “. . . . . .”

Lăng Tử Hạo móc trong túi sau đó chếch tay thành hình trái tim, mắt cười cong cong: “Yêu cô nhiều ~”

“Cái thằng bé này mở miệng kiểu gì sau này cũng khiến mấy cô gái chết dí!” Cô giáo dở khóc dở cười ôm nó, cực kỳ yêu thích.

Lăng Tử Hạo không quan tâm tới cô giáo Lý nữa, buổi trưa ngoan ngoãn nằm ngủ, nhưng Đa Đa ngủ đối diện với nó lại ngồi dậy: “Cô ơi, sao cô Lý chưa tới? Con không ngủ được.”

Đa Đa vừa nói xong, mười mấy cái đầu nhỏ ngóc lên, tất cả mọi người đều hỏi: “Trưa nay cô Lý không tới à?”

“Cô Lý đồng ý kể chuyện cổ tích cho tớ rồi mà.”

“A! Cô Lý tới kìa!”

Cô giáo mới tới còn trẻ, vừa tốt nghiệp đại học, bị đám học sinh nói chuyện không giữ kẽ hù cho mặt trắng bệnh, lại thấy bọn nhỏ đồng thời nhìn về một phía, cô cũng quay qua nhìn, mơ hồ thấy một bóng người, nước mắt lập tức chảy ra.

Lúc này hai cô giáo trong lớp cũng quay lại, cô giáo nhỏ sợ tới mức cuống quít chạy ra khỏi phòng, vừa khóc vừa kể lại chuyện cho hai cô giáo khác: “Thật sự là cô Lý quay lại sao?”

“Đừng nói luyên thuyên, bây giờ đang là ban ngày.”

“Nhưng không phải chỉ một đứa nói thế, hay là chúng ta báo lại với hiệu trưởng đi, nếu không thì đi xem xét một chút? Mấy đứa bé đó mà xảy ra chuyện gì mình đền không nổi đâu!”

Nhà trẻ này là nhà trẻ quốc tế nằm trong khu đắc địa ở thủ đô tấc đất tấc vàng, rộng hơn năm mươi nghìn mét vuông, một lớp mười lăm bạn nhỏ, ba cô giáo. Hoạt động ngoại khoá cơ hơn mười môn, chủ yếu dạy các loại ngôn ngữ tiếng Anh, tiếng Hán, tiếng Hàn, tiếng Tây Ban Nha, còn có một vài bạn nhỏ người nước ngoài, tiền học một năm lên tới hai trăm triệu, toàn là con ông cháu cha. Làm đứa bé nào bị thương thôi thì các cô không thể đền nổi.

Sau khi nói cho hiệu trưởng mọi chuyện, hiệu trưởng cho người theo dõi lớp này, trước kia không nghĩ theo hướng này nên thấy không sao, nhưng bây giờ lại thấy rất kỳ lạ. Lăng Tử Hạo đạp chăn ra, thế mà ngay sau đó chăn lại tự kéo lên, trông hình dạng chăn giống như có người kéo lên lại.

Cha mẹ nhìn con thông qua phần mềm theo dõi trên điện thoại, Úc Mẫn vẫn luôn quan sát con mình vừa thấy cảnh này liền biến đổi sắc mặt, tức tốc gọi ngay tới nhà trẻ bắt buộc phải điều tra chuyện này, nếu không sẽ không cho bé đi học nữa, cực kỳ kỳ dị.

————

Buổi chiều Cố Diệp mới vừa ngủ dậy liền nhận được cuộc gọi: “Xin hỏi là cô Cố Diệp đúng không?”

Cố Diệp mông lung: “Đúng là Cố Diệp, nhưng không phải cô.”

“Xin lỗi!” Đối phương nhanh chóng giải thích, xin lỗi nói: “Xin hỏi, ngài có biết mợ nhỏ của Lăng Tử Quân và Lăng Tử Hạo không?”

Vẻ mặt Cố Diệp mờ mịt: “Không biết, chưa nghe qua bao giờ.”

Đối phương ngượng ngùng nói: “Rất xin lỗi, chắc là tôi gọi nhầm số, làm phiền rồi.”

“À, không sao.” Cố Diệp cũng buồn bực một chút, trùng tên trùng họ không lẽ trùng cả số điện thoại? Còn có chuyện trùng hợp vậy à?

Một lát sau, Úc Trạch gọi cho cậu: “Bảo bối, chiều nay em có rảnh không?”

Cố Diệp cười tủm tỉm nói: “Có, chiều nay em không làm gì cả.”

Úc Trạch đau đầu nói: “Em tới nhà trẻ quốc tế Ngải Ốc một chút đi, tới lớp chồi 1 đón Lăng Tử Quân và Lăng Tử Hạo. Hình như bọn nhỏ có một cô giáo đã qua đời, linh hồn không chịu đi, bọn nhỏ muốn gọi em tới, không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa gọi điện cho anh khóc lóc nói anh lừa dối.” Úc Trạch muốn sụp đổ: “Em mau qua đó cho bọn nó im miệng đi.”

Cố Diệp đơ mặt giật giật khoé miệng: “Hai đứa nó… là cháu ngoại anh à?”

Úc Trạch mệt lòng: “Là con của chị ba.”

Cố Diệp đỡ trán, cậu biết vì sao hai đứa bé đó khóc rồi.