Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 14

Sau khi kết thúc tiết Tiếng Anh buổi sáng ngày chủ nhật, Đào Khê lặng lẽ dùng bút chọt nhẹ cánh tay Lâm Khâm Hòa đang chơi dở Anipop.

Ngón tay Lâm Khâm Hòa vẫn lướt trên màn hình, đầu cũng chẳng quay qua, cất giọng lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”

“Mình định đi lấy nước, có cần mình lấy hộ cậu không?” Đào Khê tha thiết nhìn về phía bình nước màu đen chỉ còn lại một nửa ở trên bàn của Lâm Khâm Hòa.

“Không cần.”

Đào Khê “Ồ” một tiếng, cũng không đi lấy nước nữa mà lôi ra một tờ áp phích nhăn nhúm lấy từ câu lạc bộ Mỹ thuật, bộ dạng như vừa nhận được kết quả đại học, muốn bàn bạc với người nhà xem nên chọn trường nào. Cậu chớp đôi mắt, nhỏ giọng nói: “Mình định hôm nay đến báo danh vào câu lạc bộ Mỹ thuật.”

Bởi vì cuối tuần trước Lâm Khâm Hòa nói là cậu có thể tham gia vào câu lạc bộ Mỹ thuật, cho nên cậu muốn anh biết rằng mình rất biết nghe lời.

Nhưng giọng Lâm Khâm Hòa vẫn lạnh nhạt như trước: “Liên quan gì đến tôi?”

Đào Khê lại “Ồ” thêm một tiếng, gấp tờ áp phích lại, tự giác ngậm miệng.

Kể từ sau cái hôm gặp Lâm Khâm Hòa ở cửa tiệm trà sữa, cậu luôn cố gắng tìm cách nói chuyện với anh, sáng nào cũng ân cần hỏi thăm xem liệu anh có cần mình giúp lấy hộ nước không. Nhưng Lâm Khâm Hòa thì vẫn luôn giữ bộ dạng hờ hững như ban nãy, đến cả bình nước của anh cậu cũng chưa chạm được vào.

Chẳng lẽ Lâm Khâm Hòa sợ cậu bỏ độc vào trong nước?

Đào Khê ngồi ngẫm rất lâu mà vẫn không nghĩ ra rốt cuộc ngày hôm đấy mình đã làm gì, sao Lâm Khâm Hòa lại như vậy. Nhưng trăng còn có khi tỏ khi mờ, khi tròn khi khuyết, tính tình Lâm Khâm Hòa sáng nắng chiều mưa, khuyết chút nhân cách nào đó thì cũng là điều bình thường.

Đào Khê tự nhủ với bản thân như vậy.

Tiết học cuối cùng trong ngày kết thúc, đám học sinh mau chóng thu dọn sách vở rồi chạy như bay ra ngoài. Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa cùng Dương Đa Lạc ôm cuốn nhạc phổ trong tay bước ra ngoài, cậu do dự một lúc rồi cũng chạy đến tòa Thu Thực. Đào Khê cầm tờ poster, lần theo địa chỉ ghi trên đó mà tìm, cuối cùng cũng đến một phòng vẽ lớn nằm trên tầng 2 của câu lạc bộ Mỹ thuật. Trong phòng có khoảng ba mươi mấy người, phân nửa là nữ sinh đang ngồi họa trước khung vẽ.

Rõ ràng vẽ tranh là một sở trường hiếm thấy mà Đào Khê có được nhưng lúc bước vào phòng cậu vẫn cảm thấy lo lắng không thôi, luôn mang một cảm giác như mình vừa xâm phạm vào lãnh thổ của người khác. Đào Khê dáo dác nhìn xung quanh tìm người phụ trách câu lạc bộ, oan gia thế nào lại đυ.ng ngay phải hai “người quen”.

“Đào Khê, cậu cũng tới câu lạc bộ Mỹ thuật à? Tìm Hinh Vân sao?” Tay Trương Mộng Đồng cầm một cây cọ vẽ, vừa cười nói vừa đá mắt nhìn Giang Hinh Vân ngồi bên cạnh.

Giang Hinh Vân đeo một chiếc tạp dề màu hồng, ngẩng đầu nhìn Đào Khê, trừng mắt với Trương Mộng Đồng nhưng khóe miệng lại mang ý cười. Đào Khê không khỏi có chút khâm phục hai cô nàng này. Cậu tự nhận bản thân là một người biết diễn kịch nhưng không ngờ núi cao còn có núi cao hơn cơ đấy. Nếu không phải Đào Khê tận tai nghe thấy cuộc nói chuyện trong quán trà sữa của bọn họ thì chắc chắn bây giờ cậu vẫn cảm thấy hai người này vô cùng thân thiện.

Cậu cười khẽ: “Mình nghe Lâm Khâm Hòa nói câu lạc bộ này khá ổn nên đến đây coi sao, nhưng bây giờ thì không còn hứng thú gì nữa rồi.”

Nói xong cậu quay người rời đi, cũng không nhìn sắc mặt khó coi của hai người đằng sau. Đào Khê không định tham gia vào câu lạc bộ Mỹ thuật nữa. Cậu tìm một lý do chính đáng cho bản thân, đó chính là cậu không muốn tiêu tiền mua họa cụ. Vừa đi ra tới cửa chưa được mấy bước, Đào Khê liền bị một cô gái cao gầy kéo lại: “Đừng đi đàn em Đào à, em đi rồi thì câu lạc bộ của bọn chị sẽ thiếu mất một nhân tài đó.”

Đào Khê sửng sốt. Cô gái cậu không quen biết này có dáng người rất cao, chỉ thấp hơn cậu có một chút, mái tóc xoăn dài được buộc gọn lại bằng một sợi ruy băng màu tím, đôi mắt cô sáng ngời tràn ngập

ý cười, nói tiếp: “Chị là chủ nhiệm câu lạc bộ Mỹ thuật, Kiều Dĩ Đường, học lớp 12/1. Chị nghe nhóc béo Phan Ngạn kể về em rồi, chị chỉ đợi em tới câu lạc bộ thôi đó.”

Đào Khê hơi buồn bực, cậu có nói với Phan Ngạn là mình muốn tham gia vào câu lạc bộ Mỹ thuật đâu nhỉ. Cậu đè nén sự nghi hoặc trong lòng, gật đầu nói: “Xin chào đàn chị, có điều em không muốn tham gia câu lạc bộ cho lắm.”

“Vì sao?” Kiều Dĩ Đường không hiểu nổi, vô cùng sốt ruột, “Không phải em thích vẽ sao?”

Càng lúc Đào Khê càng cảm thấy người này kỳ quặc ghê, cậu thẳng thắn đáp: “Em chưa chuẩn bị họa cụ.”

“Cái này thì có gì đâu cơ chứ? Chẳng nhẽ chủ nhiệm câu lạc bộ chị đây lại còn thiếu em một bộ họa cụ sao?” Kiều Dĩ Đường nghe vậy thì thở phào một hơi, chẳng câu nệ gì mà ôm lấy bả vai Đào Khê kéo cậu vào phòng. Học sinh còn đang ngồi vẽ bên trong đều lễ phép chào một tiếng đàn chị, gương mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía Đào Khê, chỉ riêng có Giang Hinh Vân và Trương Mộng Đồng là mang một vẻ mặt phức tạp.

Kiều Dĩ Đường nhiệt tình đưa cho Đào Khê bảng vẽ, cọ cùng màu vẽ còn mới toanh, nói rằng đây là đồ chung của câu lạc bộ, không cho cậu quyền từ chối. Đào Khê như một chú gà con bị người ta ấn xuống trước bảng vẽ và bắt đầu vẽ. Lúc này Kiều Dĩ Đường mới buông tha cho cậu, còn dặn dò một cậu con trai: “Chăm sóc tốt cho đàn em Đào đấy” rồi cầm theo điện thoại bước ra khỏi phòng vẽ, có vẻ như muốn gọi điện cho ai đó.

Cậu con trai đó giới thiệu mình tên Cao Dương, là học sinh lớp 11 Mỹ thuật. Cậu ta nói với Đào Khê bằng giọng hâm mộ: “Sao cậu lại quen chủ nhiệm của bọn mình vậy? Chị ấy còn đối xử vô cùng nhiệt tình với cậu nữa chứ.”

Trong lòng Đào Khê cũng chẳng biết vì sao, chỉ đáp: “Có lẽ cậu bạn cùng phòng Phan Ngạn đã từng kể qua với chị ấy về mình.”

Cao Dương khẽ thì thầm: “Phan Ngạn á? Sao mà cậu ta với tới được con gái của hiệu trưởng cơ chứ.”

Cậu ta cho rằng Đào Khê cố ý không muốn nói cho mình nghe, cảm thấy người này chẳng có chút thú vị gì cả liền quay về vẽ nốt bức tranh của mình, cũng không để ý đến cậu nữa. Phòng vẽ rất yên tĩnh, Đào Khê cũng bắt đầu vẽ tranh của mình. Cọ vẽ với màu vẽ Kiều Dĩ Đường đưa cho cậu đều là loại tốt. Đây là lần đầu tiên cậu chính thức vẽ một bức tranh mà không cần dùng đến họa cụ của người khác. Lúc cậu nghiêm túc vẽ tranh thì sẽ toàn tâm toàn ý cho nó nên không nhận ra rằng đang có vô số người đang túm tụm lại sau lưng cậu. Chủ nhiệm câu lạc bộ Kiều Dĩ Đường cũng nằm trong số đó.

Bức tranh kia họa ánh trăng trong đêm tuyết, ánh sáng màu bạc tỏa ra từ phía vầng trăng lạnh lẽo kia phủ kín cả một ngọn núi tuyết. Rõ ràng chỉ là những nét vẽ vô cùng đơn giản nhưng nhờ khả năng phối màu điêu luyện, sắc màu của tuyết trắng và vầng trăng tạo nên một vẻ đẹp kiêu ngạo khiến người ta chẳng có cách nào tới gần.

Đào Khê dừng bút mới nhận ra đang bị nhiều người vây xem. Cậu nhìn ánh mắt sáng quắc của Kiều Dĩ Đường đang đặt trên người mình chẳng khác gì đang nhìn một bảo vật quý giá.

“Đàn em, nếu như em nói với chị là em chưa từng học về vẽ thì hôm nay chị sẽ không buông tha cho em đâu.” Kiều Dĩ Đường đe dọa nhưng giọng điệu thì phấn khích vô cùng.

Các thành viên khác trong câu lạc bộ Mỹ thuật ngay lập tức hồi hộp nhìn về phía Đào Khê. Nếu như cậu bạn mới tới này quả thực chưa từng học vẽ, vậy thì bao năm học Mỹ thuật của bọn họ đều là sai lầm (*) rồi sao?

(*) Gốc là 错付 (Nguyên câu: 终究是错付了: Rốt cuộc đã trao lầm rồi/ Rốt cuộc đã sai lầm rồi). Đây là một meme khá phổ biến ở Trung Quốc, bắt nguồn từ bộ phim Chân Hoàn truyện, dùng để chỉ sự thất vọng đối với người khác/ việc gì đó.

Vẻ mặt Đào Khê bình thản, cậu gật đầu nói: “Chỉ là vẽ chơi chơi lúc rảnh rỗi thôi.”

“Mẹ kiếp!”

Vẽ chơi chơi thôi.

Có vài người không nhịn được mà chửi thành tiếng, thầm oán hận rốt cuộc đã sai lầm rồi, ánh mắt nhìn về phía Đào Khê có sự đố kỵ, cũng có cả sự kính nể. Bọn họ còn tưởng rằng Đào Khê là người thân quen gì với chủ nhiệm nữa chứ. Đào Khê không nhịn được mà cười cười, giả vờ cool ngầu đúng là vui ghê gớm. Xem ra lúc Lâm Khâm Hòa nói “không cần thiết” khi xem lại câu hỏi sai chắc cũng vui lắm đấy.

Kiều Dĩ Đường cũng không quá bất ngờ. Hội họa giống như âm nhạc vậy, cho dù có chăm chỉ 100 phần đi chăng nữa cũng không thể nào so sánh được với 1 phần thiên phú. Cô nhìn bức tranh một cách tỉ mỉ, không thể không cảm thán: “Đào Khê à, phong cách vẽ của em rất giống với một bức tranh mà chị từng thấy.”

Đào Khê hơi giật mình, vội hỏi: “Là ai ạ?” Cậu nghĩ liệu có phải là mẹ đẻ của mình – Phương Tuệ hay không?

Nhưng Kiều Dĩ Đường lại nói: “Là bạn của bạn chị, hình như cũng không tính là bạn của cậu ta đâu.” Cô lắc đầu, có vẻ như không muốn nói thêm, “Thôi, người bạn kia của chị hẹp hòi lắm, chị vừa mới liếc mắt qua còn chưa kịp nhìn rõ, nhưng cũng có thể là chị nhớ nhầm.”

Đào Khê hơi thất vọng, Phương Tuệ đã mất từ rất lâu rồi, không thể nào làm bạn với một người mười mấy tuổi được.

Cao Dương ngồi vẽ bên cạnh Đào Khê đã sớm phục cậu sát đất rồi, lôi kéo đòi cậu hướng dẫn cho bức tranh của mình. Đào Khê vừa bước qua, mấy thành viên trong câu lạc bộ cũng kéo nhau chạy tới xem.

Kiều Dĩ Đường nhìn cảnh trước mặt, tâm trạng vui vẻ. Cô quay lại định bụng xem tranh của những người khác thì vô tình trông thấy ánh mắt phức tạp của hai cô gái nhìn về phía Đào Khê đang bị mọi người quây quanh. Hai cô nàng không hề tham gia vào đám người vây xem tranh ban nãy.

Kiều Dĩ Đường nheo mắt, khóe miệng như mang ý cười, chậm rãi bước ra khỏi phòng vẽ.

Hoạt động của câu lạc bộ kết thúc cũng có nghĩa là trường học cho nghỉ rồi. Khó khăn lắm Đào Khê mới thoát khỏi bạn Cao Dương nhiệt tình hồ hởi kia. Cậu ăn xong bữa cơm, quay lại ký túc xá mới phát hiện ra Phan Ngạn không về nhà, liền hỏi cậu ta chuyện về Kiều Dĩ Đường.

“Cái gì cơ? Mình với nữ thần nói chuyện với nhau tổng cộng chắc được hai câu, “Xin chào đàn chị” với “Tạm biệt nhé đàn chị”, làm sao có thể giới thiệu với chị ấy về thằng đàn ông (*) khác được?!”

(*) Gốc là 野男人 (Dã nam nhân): từ này mang ý xấu, dùng để chỉ người có những suy nghĩ hay hành vi không tuân thủ theo quy tắc đàn ông; cũng dùng để chỉ người đàn ông đã có gia đình nhưng vẫn nɠɵạı ŧìиɧ.

Thằng đàn ông: “…”

“Cậu có biết không, chị ấy là con gái của hiệu trưởng Kiều, là học sinh của lớp Mỹ thuật, cũng là học bá của lớp 12/1. Thế mà cậu lại có thể dễ dàng quen biết nữ thần. Quá đỗi bất công mà!” Phan Ngạn đấm ngực dậm chân.

Đào Khê nghĩ mãi cũng không biết vì sao Kiều Dĩ Đường lại biết mình. Sau chuyện với mấy cô gái Giang Hinh Vân, bây giờ đối với lòng tốt của người khác cậu sẽ vô cùng cảnh giác. Thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ gặp vào ngày diễn ra hoạt động câu lạc bộ.

Buổi chiều Đào Khê chạy ra ngoài trường một chuyến, cuối cùng cũng tìm thấy một quyển sách có kèm băng đĩa tạm gọi là mới trong tiệm sách lớn ở thành phố. Cậu quay về phòng ngủ, học tiếp đến nửa đêm.

Thứ Hai hôm sau, Đào Khê vẫn tới lớp sớm như thường lệ. Trong lớp chỉ có một mình Hoàng Tình. Cậu chào một tiếng, Hoàng Tình mang vẻ mặt không chút cảm xúc gật đầu với cậu rồi lại cúi đầu đọc sách. Đào Khê không nhịn được mà nghĩ, liệu có phải mấy người có thành tích đứng đầu đều không thích nói chuyện không nhỉ, nếu vậy thì cậu sẵn sàng gặp mụ phù thủy biển, dùng giọng nói của mình để đổi lấy thành tích xuất sắc.

Đào Khê ngồi về chỗ bắt đầu làm đề. Chẳng bao lâu sau các bạn học cũng lục tục tới. Bỗng nhiên phía trước vang lên một vài tiếng ồn. Ban đầu Đào Khê cũng không quá để ý, mãi cho tới khi giọng một cô gái vang lên: “Chẳng lẽ trong lớp mình có kẻ trộm hay sao?”

Đào Khê nhạy cảm dừng bút nhưng không ngẩng đầu lên.

“Hinh Vân, cậu thử nhớ kỹ lại xem, ngày hôm qua cậu có làm rơi tai nghe ở trường không?” Là giọng của Kim Tinh.

“Mình chắc chắn mà. Hôm qua trước khi tới câu lạc bộ Mỹ thuật mình còn cất tai nghe trong hộc bàn nữa, định là vẽ xong sẽ quay lại lấy. Nhưng sau đấy mẹ mình lại gọi điện giục quá nên mình về thẳng nhà luôn.” Giang Hinh Vân lo lắng nói, đi kèm theo đó là tiếng lục ngăn bàn.

“Ngày hôm qua đúng là mình có nhìn thấy Hinh Vân cất tai nghe vào trong ngăn bàn thật, sau đó mình với cậu ấy đi cùng nhau tới câu lạc bộ Mỹ thuật nữa.” Trương Mộng Đồng ngồi cạnh Giang Hinh Vân cất giọng làm chứng.

“Chiếc tai nghe đó của Hinh Vân đắt lắm, lại còn là quà sinh nhật mà ba cậu ấy mang về từ Mỹ nữa.” Trần Nhã Thuần tiếp lời.

Đào Khê cũng chẳng cần nghe tiếp, cậu có thể khẳng định đây là chiêu trò của mấy cô nàng kia, hơn nữa bây giờ chiếc tai nghe ấy chắc chắn đang nằm trong ngăn bàn của cậu.

Trường Nhất Trung Văn Hoa đi theo phong cách tự do thoải mái. Để bảo đảm sự riêng tư của học sinh mà trong phòng học không lắp thiết bị giám sát, camera trực tiếp chỉ được bật khi vào tiết học, căn bản chẳng có cách nào để chứng minh cả.

Thành thật mà nói, thủ đoạn cũ rích này lúc còn học cấp hai cậu gặp nhiều rồi. Năm cấp hai, cậu học trong một ngôi trường tồi tàn nổi tiếng nổi loạn của huyện Thanh Thủy. Nếu ngứa mắt ai đó thì chỉ việc nhét đồ vào ngăn bàn cậu ta, ngay ngày hôm sau liền chạy đi vu oan hãm hại, học sinh trong lớp thì gió chiều nào xoay chiều ấy kêu gào bắt trộm. Từ đó về sau người ấy coi như hoàn toàn bị cô lập.

Cậu hiểu rõ, bởi lẽ cậu cũng từng bị đối xử như vậy nhưng biện pháp giải quyết vấn đề của cậu rất thô bạo, chính là đánh nhau. Đánh đến mức bất cần đời, chỉ cần bạn đủ tàn nhẫn với người khác và với cả chính mình thì những người đó sẽ sợ.

Mãi cho đến khi cậu giành được sự che chở của thầy cô nhờ vào thành tích tốt, cộng thêm tiếng xấu đồn xa thì dần dần cũng chẳng có ai dám bắt nạt cậu nữa. Nhưng Đào Khê chưa từng nghĩ tới việc sẽ gặp lại chuyện như này ở Nhất Trung Văn Hoa.

Cậu cứ cho rằng mọi người đều hào nhoáng như vẻ bề ngoài của họ, cũng không hiểu vì sao Giang Hinh Vân lại căm ghét mình đến mức vậy. Nhưng cậu biết, học sinh trường Nhất Trung Văn Hoa không dễ trêu, cũng không thể trêu, bởi vì sẽ chẳng có ai đứng ra bảo vệ cho cậu cả. Cậu vốn không phải học sinh ở đây, chuyện này gây náo loạn lớn như vậy chỉ với mục đích khiến cậu không thể ở lại đây được nữa, cũng mang về nỗi nhục cho trường Nhất Trung Thanh Thủy. Càng khiến cậu mang dáng vẻ thảm hại cút ra khỏi thế giới của Lâm Khâm Hòa.

Lâm Khâm Hòa.

Đào Khê vô thức nhìn về chỗ ngồi bên cạnh, thật may là Lâm Khâm Hòa luôn đến muộn, cậu không muốn anh nhìn thấy chuyện này.

“Hay là nhân lúc chưa vào tiết, bọn mình lục soát trong lớp nhé?” Trần Nhã Thuần đưa ra một đề nghị.

“Mình thấy không cần kiểm tra cả lớp đâu, dù sao thì lúc tan học ngày hôm qua trong trường cũng có ít người lắm, hơn nữa phần lớn học sinh đâu ai thiếu thốn tai nghe đâu chứ.” Trương Mộng Đồng tiếp tục diễn kịch.

Trong lớp số 1, ngoại trừ một người ở nội trú ra thì làm gì còn ai ở lại trường vào ngày chủ nhật chứ? Và còn ai nghèo tới mức không có tai nghe nào? Đáp án đã rõ như ban ngày rồi.

“Các cậu đừng như vậy, nhỡ đâu là hiểu lầm thì chẳng phải là xấu hổ lắm sao.” Dường như Kinh Tinh không rõ về kế hoạch của chị em nhà mình, nhưng cũng dần hiểu ra được.

“Lục soát bàn của người khác là xâm phạm quyền riêng tư!” Hoàng Tình vẫn luôn im lặng bỗng đứng lên nói, giọng điệu vô cùng tức giận.

“Chao ôi, thế mà lại quên mất, người đến lớp sớm nhất không phải người dễ nằm trong diện tình nghi nhất hay sao?” Trần Nhã Thuần cười nhẹ nói.

“Cậu!” Hiển nhiên Hoàng Tình không phải là đối thủ của mấy cô nàng.

Đào Khê nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, ngay sau đó cậu nghe thấy tiếng Giang Hinh Vân cười hỏi: “Đào Khê, hôm qua cậu có thấy ai đến gần chỗ của mình không?”

Đào Khê dừng bút, ngẩng đầu nhìn Giang Hinh Vân. Cô gái này quả thực khá xinh xắn, một đôi mắt chứa một sự ác ý vô cùng rõ ràng ấy thế mà lại tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu.

“Tôi không phải bạn cùng bàn của cậu, sao tôi biết được?” Vẻ mặt Đào Khê bình tĩnh, trong mắt lộ ra ý cười châm chọc.

Sắc mặt Giang Hinh Vân liền trở nên u ám, Trương Mộng Đồng đứng bên cạnh cười lạnh nói: “Nhưng trong lớp mình chỉ có mỗi cậu là trọ ở trường, người khác đều về nhà cả rồi.”

Kim Tinh chạy tới nhìn Đào Khê, thở dài một hơi, do dự không biết có nên nói hay không. Bạn học khác trong lớp vẫn ngồi chỗ của mình, lặng lẽ nhìn về phía bên này, không ai mở lời, có người thì nhắn tin trên điện thoại, chắc là lại đang kể cho người khác hóng hớt cùng.

“Lần trước mình nghe nói thầy chủ nhiệm đã đưa cho cậu một chiếc chìa khóa của lớp mình để tiện cho cậu học vào cuối tuần à?” Trần Nhã Thuần nói bóng nói gió.

Đúng là Chu Cường có đưa cho Đào Khê một chiếc chìa khóa nhưng cuối tuần Đào Khê thường học trong phòng ký túc, cũng chưa từng dùng tới nó.

“Đào Khê, cậu xem, chiếc tai nghe này ý nghĩa với mình lắm, mình thực sự không muốn mất nó đâu.” Giang Hinh Vân hơi nhíu mày, cất giọng dịu dàng nói, làm như đang bối rối lắm vậy.

Đào Khê ngẩng đầu nhìn Giang Hinh Vân, đang muốn chế giễu vài câu thì bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng:

“Tốt nhất là cậu hãy nhớ lại cho kỹ, rốt cuộc có phải tai nghe bị mất thật không.”

Mấy cô cậu học sinh đang túm tụm lại ở cuối lớp liền nhìn về phía cửa sau. Chỉ có duy nhất Đào Khê là vẫn ngồi yên, trái tim cậu mau chóng trùng xuống, mọi vẻ ung dung làm ra vẻ mạnh mẽ đều bị sụp đổ ngay giây phút này. Cậu siết chặt lòng bàn tay, móng tay khảm sâu đến nỗi cảm nhận rõ sự đau đớn. Cậu không dám quay đầu nhìn người đang bước lại gần, nhưng đôi tai lại trở nên vô cùng nhanh nhạy. Cậu nghe thấy tiếng Lâm Khâm Hòa kéo ghế như mọi ngày, âm thanh của một vật bằng kim loại ma sát với sàn nhà bỗng trở nên chói tai hơn bao giờ hết. Đến hít thở thôi Đào Khê cũng không dám thở mạnh, sự bình tĩnh lúc đối mặt với Giang Hinh Vân ban nãy giờ bay sạch không còn một miếng. Cậu rụt cổ, cụp mắt xuống, thảm hại không khác gì một con đà điểu vùi đầu vào cát cả.

Một tiếng “Bịch” vang lên, cái bình đầy ắp nước bỗng được đặt trước cái đầu đang cố vùi lên mặt bàn của cậu, sau đó một giọng nói lạnh lùng như mọi khi cất lên: “Đi lấy nước cho tôi.”

Cơ thể cứng đờ của Đào Khê vô thức run lên. Cậu ngây ngốc hai giây rồi đứng lên, hai tay cầm lấy bình nước của Lâm Khâm Hòa đi đến phòng lấy nước. Đầu ngón tay cậu vẫn còn hơi run rẩy, cậu chỉ có thể kìm nén nó lại bằng cách ôm chặt bình nước màu đen. Lớp học vô cùng yên tĩnh, cậu đứng trong phòng lấy nước cũng có thể nghe thấy động tĩnh đằng sau lưng.

Kim Tinh phá vỡ bầu không khí như đông cứng lại kia, chủ động giải thích cho Lâm Khâm Hòa: “Hinh Vân nói ngày hôm qua cậu ấy để tai nghe của mình trong phòng học, hôm nay tìm lại thì không thấy, vì Đào Khê ở trường nên hỏi cậu ấy xem có thấy không, có lẽ là hiểu nhầm mất rồi.”

Cô nàng đoán đây kiểu gì cũng là trò quỷ của Giang Hinh Vân, nhưng dù gì Giang Hinh Vân cũng là bạn của cô ta cho nên muốn tìm đường lui cho bạn. Nhưng Lâm Khâm Hòa không để ý đến cô nàng, anh thả lỏng người dựa lưng vào ghế, một tay đặt trên bàn học, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn. Anh ngẩng đầu nhìn Giang Hinh Vân, giọng nói không mang theo chút hơi ấm nào:

“Tôi hỏi lại cậu lần nữa, có thật sự là mất không?”

Sắc mặt Giang Hinh Vân trắng bệch, vô thức lùi nửa bước. Rõ ràng Lâm Khâm Hòa vẫn đang ngồi, hướng tầm mắt nhìn về phía cô ta, rõ ràng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, ánh mắt cũng bình thản, nhưng sao cô ta lại cảm thấy một sự áp bức mạnh mẽ vô cùng, tựa như chỉ cần cô gật đầu nói phải thì ánh mắt đó sẽ biến thành vũ khí sắc bén đâm vào người mình vậy.

Hiển nhiên là Trần Nhã Thuần và Trương Mộng Đồng cũng không ngờ mọi chuyện lại lớn đến mức này, hai người nhìn nhau, trong mắt đều mang vẻ hoảng loạn. Sắc mặt Trần Nhã Thuần trắng bệch, có lẽ cô nàng đã hiểu được lý do vì sao trong quán trà sữa ngày hôm ấy Lâm Khâm Hòa lại nhìn mình với ánh mắt chán ghét như vậy. Giang Hinh Vân siết chặt bàn tay, cô ta không hiểu vì sao một người mà chuông chưa reo thì chưa vào lớp như Lâm Khâm Hòa bỗng nhiên lại đến sớm, càng không rõ vì lý do gì mà anh lại xen vào chuyện này nhưng cô ta biết bản thân không thể đắc tội với Lâm Khâm Hòa. Giang Hinh Vân không dám nhìn vào mắt anh, rũ mắt nói quanh co: “Có… có lẽ mình để ở nhà, buổi tối quay về mình sẽ tìm lại.”

Trương Mộng Đồng cũng vội hùa: “Đúng vậy, có lẽ là hôm qua mình nhớ nhầm, Hinh Vân, chắc cậu mang tai nghe về nhà rồi đấy.”

Giang Hinh Vân nghe thấy tiếng ngón tay Lâm Khâm Hòa gõ mạnh lên bàn rồi dừng hẳn. Trái tim cô ta co rút lại, vô thức nhìn về phía anh và thấy Lâm Khâm Hòa khẽ nhếch khóe môi, nhưng ý cười rất nông và giọng nói lại rất lạnh.

“Vậy tôi hi vọng cậu có thể tìm thấy.”

Giang Hinh Vân cố gắng đè lại trái tim đang nảy lên vì kinh hãi của mình, nặn ra một nụ cười khó coi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu, về nhà mình chắc chắn sẽ tìm lại cẩn thận.”

Cô ta không muốn đứng ở chỗ này thêm giây phút nào nữa, nhưng dường như Lâm Khâm Hòa không muốn bỏ qua cho cô nàng, anh vươn tay kéo thẳng chiếc bàn hơi lệch lại, sau đó nhìn cô ta, chậm rãi hỏi:

“Tìm thấy rồi thì sao?”

Giang Hinh Vân sắp khóc tới nơi rồi. Trong lớp vẫn có người im lặng xem kịch, từ trước đến nay cô ta chưa từng mất mặt như vậy, nhưng vẫn phải run rẩy cất tiếng: “Mình, mình sẽ xin lỗi Đào Khê.”

Trần Nhã Thuần đang cố gắng giảm tối đa cảm giác tồn tại của bản thân, cứ ngỡ cuộc thẩm vấn đến đây là kết thúc, thế mà lại thấy Lâm Khâm Hòa nhìn về phía mình, đôi mắt đẹp đẽ như phủ đầy băng giá và ánh mắt sắc bén vô cùng.

Trong nháy mắt, cô nàng như hiểu được ý của Lâm Khâm Hòa, siết chặt ngón tay vội vã nói: “Mình, mình sẽ xin lỗi Đào Khê. Lần trước mình lừa cậu ấy khiến cậu ấy đến trễ là lỗi của mình.”

Trương Mộng Đồng không dám thở mạnh, vội cất tiếng xin lỗi. Ba người lo lắng nhìn Lâm Khâm Hòa, cuối cùng anh cũng thu lại ánh nhìn, dường như coi bọn họ như không khí. Anh lấy một quyển sách vừa dày vừa nặng ra từ trong cặp, nhìn bìa thì đây có vẻ là một cuốn sách nghe tiếng Anh, cùng với đó là một cuộn băng đĩa mới tinh. Anh cúi đầu bỏ nó vào trong ngăn bàn.

Kim Tinh vội nháy mắt ra hiệu với đám Giang Hinh Vân, lúc này ba người mới đổ mồ hôi lạnh trở về chỗ của mình. Kim Tinh không rời đi luôn. Cô nàng vuốt ngực thở hắt một hơi, xem ra mọi chuyện đã được giải quyết một cách tốt đẹp rồi, nhìn không được mà cảm thán với Lâm Khâm Hòa: “Cuối cùng cũng không có việc gì nữa rồi! Ban nãy dọa mình sợ gần chết!”

Quả thực là cô nàng bị dọa cho hết hồn, là bị Lâm Khâm Hòa dọa. Từ hồi cấp hai cô ta đã học chung lớp với anh, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Khâm Hòa.

Vậy mà Lâm Khâm Hòa lại lạnh lùng liếc cô ta, hỏi lại: “Hết chuyện chưa?”

Kim Tinh ngẩn ra. Cô ta có cảm giác, ánh mắt của Lâm Khâm Hòa nhìn mình bây giờ không khác gì khi nhìn Giang Hinh Vân ban nãy cả.