"Kétt — Kétt—" Máy in bắt đầu in ra từng tệp tài liệu mới được sửa đổi.
Thẩm Hoán nhanh chóng ký tên vào hai văn kiện rồi đưa cho cô.
Khi chạm vào tờ giấy in nóng, lúc này cô cảm thấy có chút chân thật.
Nhìn vào cột của bên A, chữ kí tên của anh dưới đầu bút mực rất mạnh mẽ có lực. Thẩm Hoán, tên thật hay!!
Chỉ cần cô ấy ký tên, cô sẽ được ở cùng một chỗ với anh ấy, và có thể chân chính hòa nhập vào cuộc sống của anh.
Cô cố gắng hết sức để nén nụ cười nơi khóe miệng cố làm bản thân mình trở nên bình tĩnh, nhưng vì quá kích động nên không thể cầm chắc cây bút ký.
“Bây giờ em chính thức không còn cơ hội để hối hận nữa đâu.” Ngón tay anh lại bắt đầu gõ vào bàn, giọng nói căng thẳng.
Đó là bước cuối cùng, vậy nên anh không muốn những nỗ lực trong ngày của mình bị lãng phí.
Nhận ra mình vừa mới không tập trung, cô nắm chặt cây bút ký và run rẩy viết tên mình vào tờ thứ hai.
Sau khi ký tên vào hai bản, cô xem kỹ chữ ký của mình, trên khuôn mặt tỏ vẻ thất vọng.
Chắc là do quá hồi hộp nên chữ kí của cô không được đẹp như ngày thường.
Nét chữ bình thường của cô nhỏ và duyên dáng, nhưng khi so sánh với nét chữ mạnh mẽ có lực của anh, sắc mặt cô thay đổi ngay lập tức.
Cô nhìn chữ ký với vẻ mặt buồn thiu, nếu biết chuyện này xảy ra thì đã đi tập ký tên trước. Sau này có khi phải tự mình luyện lại, nghĩ nghĩ, cô thấy nên dùng chữ kí của anh làm tiêu chuẩn để tự mình phấn đấu.
Đang miên man suy nghĩ thì một bản ký tên đã bị người trước mặt lấy đi.
Cô giật mình, nhưng nhìn lên thì thấy vẻ mặt thâm trầm của anh. Anh cẩn thận kiểm tra kỹ chữ ký rồi ném vào két sắt, khóa lạ.
“Vậy thì… Thỏa thuận của chúng ta có hiệu lực bắt đầu từ bây giờ sao?” Tại sao anh có vẻ đang tức giận trong khi rõ ràng mọi thứ đang êm đẹp?
Đúng vậy, vốn dĩ anh phải rất vui vẻ, nghĩ rằng mình đã có thể giải quyết được vấn đề lo ngại trong nhiều năm qua.
Kết quả là khi nhìn thấy đối phương do dự ký tên, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên.
Điều khó chịu hơn nữa là sau khi ký tên, cô còn nhìn bản thỏa thuận với vẻ mặt không vui cho lắm.
Cô đã có vô số cơ hội để từ chối, nếu đã ký vào thỏa thuận, không phải cô muốn dừng lại là dừng lại được.
“Thời điểm ký tên xong, thỏa thuận sẽ tự động có hiệu lực.” Anh đứng dậy, vươn tay phải về phía cô, “Lâm Noãn, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Không ngờ sẽ trang trọng như vậy, Lâm Nặc cũng nhanh chóng đứng dậy nắm lấy tay phải của anh, cũng là bàn tay mới vừa nắm lấy cổ tay cô.
“Thẩm Hoán, hợp tác vui vẻ.” Cô cố gắng hết sức để nở một nụ cười tao nhã nhất với hy vọng rằng anh chắc chắn sẽ không sai khi lựa chọn cô.
Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh mà không mang theo bất cứ tạp niệm nào, tên thật dễ nghe.
Thẩm Hân đáp lại cô bằng nụ cười tương tự, anh đã quá quen thuộc với nụ cười trên mặt cô.
Tất cả những ai làm việc với anh đều sẽ có nét mặt này, nụ cười máy móc nhất và cũng dễ ngụy trang nhất.
Đương nhiên, anh sẽ không tin rằng vẻ mặt u ám đơn thuần vừa rồi của cô sẽ biến mất trong chốc lát.
Thời gian bắt tay không được quá ba giây, hai người bắt tay lên xuống, thả ra và rời đi, khi đến thời điểm thích hợp thì sự ăn ý sẽ được tạo ra.