Từng Chút Một Yêu Thương Em

Chương 45: sống chung (4)

"Chuyện lúc sáng anh ngăn em lại lúc em không muốn dọn đến đây sống chung với anh đó. Anh nói em mà không ở đây là mẹ của anh biết tin ngay. Giờ thì thấy anh dự đoán như thần chưa?" Thẩm Quân Kỳ ép giọng của anh nhỏ lại, nháy mắt mà nói với Hàm Chi.

"À. Ra vậy. Anh biết bác Phúc sẽ tới đây à?" Tiểu Chi gật gù hỏi lại.

"Không biết."

Thẩm Quân Kỳ lắc đầu, trả lời thành thật. Khi nãy anh gặp bác Phúc mới biết được chuyện này. Anh không ngờ lần này mẹ của anh lại chịu đầu tư vì Hàm Chi đến thế. Đến cả người thân cận ở bên người mẹ anh như là bác Phúc mà cũng bị điều động sang nhà anh để theo dõi tình hình. Xem ra cô con dâu Hàm Chi này cực kỳ cực kỳ được lòng của mẹ anh rồi đây.

"Chuyện bác Phúc sẽ tới đây anh không biết, nhưng mà anh biết rằng mẹ anh nhất định sẽ làm điều gì đó để theo dõi anh. Cài cắm tai mắt xung quanh anh chẳng hạn. Nhưng rất tiếc là anh đã quá thông minh. Ha ha ha"

Thẩm Quân Kỳ nói xong thì cười lớn đầy thích thú. Anh cầm ly rượu được đặt bên cạnh bàn, lắc lắc hai ba cái rồi nhấp một ngụm. Hàm Chi nhìn anh cảm thấy Thẩm Quân Kỳ có chút hơi lố lăng, chuyện này có gì hay ho đâu mà anh lại tự hào dữ vậy không biết.

Đồ tâm thần.

Hàm Chi bĩu môi mắng thầm Thẩm Quân Kỳ.

“Hai đứa nói chuyện gì mà cười vui vẻ quá vậy?”

Giọng của bác Phúc đúng lúc vang lên khiến nụ cười của Thẩm Quân Kỳ tắt hẳn, anh ho sặc sụa.

"Khụ khụ"

Hàm Chi thì lại trở nên rất vui vẻ, cảm thấy Thẩm Quân Kỳ thật là đáng đời. Cô quay lại nhìn người phụ nữ hiền hậu, giơ tay đón lấy đĩa thức ăn từ trong tay bà.

“Để con đặt trên bàn cho ạ." Hàm Chi ngoan ngoãn nói.

"Cảm ơn con."

Bác Phúc thấy Hàm Chi có lòng muốn phụ nên cũng không từ chối làm gì. Bà đặt đĩa thức ăn vào tay của Hàm Chi để cô tùy ý để trên bàn.

"Chao ôi. Nhìn ngon quá đi mất."

Hàm Chi nhìn những món ăn hấp dẫn trên bàn mà không nhịn được khen ngợi, bụng càng thêm kêu gào vì đói. Nghĩ đến sắp được ăn những món ngon này thì Hàm Chi trở nên vui vẻ hơn nữa.

“Anh Quân Kỳ nói với con thức ăn ở nhà anh ấy nấu rất ngon. Tuy con chưa nếm thử nhưng nhìn thấy như thế này thì đúng là lời anh

ấy nói là thật rồi ạ."

"Cậu Quân Kỳ nói như vậy ?"

Bác Phúc hỏi lại, ánh mắt liếc nhìn qua Thẩm Quân Kỳ. Thẩm Quân Kỳ vừa ho sặc sụa, khó khăn lắm mới dừng lại được. Đột nhiên bị ánh mắt của bác Phúc nhìn tới, anh cảm thấy có cảm giác không lành cho lắm.

"Đúng rồi ạ. Anh ấy khen mấy bác nấu ăn rất ngon. Còn nói bữa nào không về ăn được thì rất tiếc nữa mà"

Hàm Chi vẫn đang rất vui vẻ, cô thuận lại lời nói khi nãy là Thẩm Quân Kỳ đã nói lúc bế cô xuống đây.

"Khụ khụ khụ"

Hàm Chi vừa nói xong thì bỗng dưng Thẩm Quân Kỳ lại ho trở lại, lần này còn lợi hại hơn nữa nha.

Bác Phúc liếc nhìn sang người đàn ông đang ho khan đó, ánh mắt càng nhiễm ý cười nhiều hơn.

“Vậy sao? Vậy thì lạ thật đấy. Vì theo bác biết thì cậu Quân Kỳ không thường xuyên ở nhà ăn đâu. Cậu ta cứ đi ra ngoài suốt thôi, lâu lắm mới trở về nhà một lần. Mà nếu có trở về thì cũng đã ăn no rồi, không ăn thức ăn ở nhà"

Bác Phúc mặc kệ tiếng ho mỗi lúc một lớn hơn của Thẩm Quân Kỳ, giọng nói vẫn đều đều mà bà bốc ra tội xấu của anh.

Hàm Chi nghe xong hết lời nói của bác Phúc thì có chút ngơ ra mà nhìn Thẩm Quân Kỳ. Nếu theo như là bác Phúc nói vậy những gì Thẩm Quân Kỳ lúc nãy đã nói với cô đều là chém gió hết sao? Hàm Chi quay thẳng sang nhìn Thẩm Quân Kỳ chăm chăm.

“A. Ăn thôi. Ăn thôi. Anh nghĩ chúng ta nên ăn thôi Tiểu Chi. Đồ ăn nguội hết rồi kìa"

Thẩm Quân Kỳ thấy Hàm Chi vừa liếc nhìn tới mình thì vội vàng nói để né sang chuyện khác.

"Em ăn thử món này đi. Đây là món tủ của bác Phúc đó. "Thật không? Anh có từng ăn thử món bác Phúc nấu chưa mà nói đó ?"

Hàm Chi tỏ ra nghi ngờ, sau lần bị lừa trước cô cảm thấy mất niềm tin vào người đàn ông này mất rồi.

"Ờ. Anh nói thật mà. Món này anh từng ăn rồi. Không tin em hỏi thử bác Phúc xem?”

Thẩm Quân Kỳ gật đầu khẳng định chắc chắn với Hàm Chi, còn kéo bác Phúc vào làm chỗ dựa cho mình. Sau khi nói xong thì Thẩm Quân Kỳ nhìn sang bác Phúc mà nháy mắt liên hồi.

Hàm Chi nghe lời nói của Thầm Quân Kỳ thì cũng quay đầu sang nhìn bác Phúc, chờ xem câu trả lời của bác Phúc như thế nào rồi mới quyết định có tin tưởng Thẩm Quân Kỳ tiếp tục hay không. “Chuyện này..."

Bác Phúc nhìn Thẩm Quân Kỳ đang nháy mắt với mình cảm thấy rất buồn cười, rồi lại nhìn sang Hàm Chi mà cất giọng nói với cô "Chuyện là hôm nay bác không hề đứng bếp nhé. Do đó chắc cậu Quân Kỳ nhớ nhằm rồi chăng ".

"Thẩm Quân Kỳ. Anh nghe thấy chưa? Anh lại còn dám ba hoa trước mặt tôi nữa hay không? Từ đây anh nói gì cũng đừng hòng

tôi tin nữa."

Hàm Chi nghe bác Phúc nói xong thì nổi giận đùng đùng mà quay sang Thẩm Quân Kỳ hỏi tội.

Thẩm Quân kỳ cảm thấy câm lặng. Xong rồi. Thật sự xong rồi.

Hôm nay anh bị bác Phúc hại triệt để trước mặt Hàm Chi rồi, “Thật ra món tủ của bác đúng thật là một món tàu hủ, có lẽ vì vậy mà cậu Thẩm Quân Kỳ mới hiểu lầm thôi."

Bác Phúc sau khi hại Thẩm Quân Kỳ rồi, chắc bây giờ cảm thấy anh quá thảm nên mới mở miệng nói giúp cho một câu. Thẩm Quân Kỳ ngay lập tức trở nên có sức sống lại.

"Đó. Em thấy chưa. Anh nói cũng đúng mà. Chỉ là có chút xíu

nhầm lẫn thôi chứ bộ"

Hàm Chi nhìn Thẩm Quân Kỳ đang khua môi, múa mép cố gắng bao biện trước mặt cô.

"Được rồi. Hai đứa ăn đi, để đồ ăn nguội rồi thì không ngon đâu"

Bác Phúc mỉm cười mà nói, sau đó lui ra chỗ khác, chừa không gian lại cho Hàm Chi và Thẩm Quân Kỳ.

"Cháu cảm ơn bác ạ"

Hàm Chi thấy bác Phúc đi thì liền nở nụ cười mà nói. Bác Phúc vẫy vẫy tay, tỏ vẻ không có gì.

"Bác Phúc nói đúng rồi đó. Mình ăn thôi em. Ăn thôi nào. "

Thẩm Quân Kỳ dựa vào lời nói của bác Phúc mà nói theo. Thế nhưng lại bị Hàm Chi quay lại trừng một cái khiến anh im lặng.

"Anh ăn đi. Cấm nói nhiều nữa"

Hàm Chi tức giận nhìn Thẩm Quân Kỳ mà nói. Người đàn ông này cứ lúc nói dối, lúc nói thật. Cô chẳng biết đâu mà lường. Thôi thì cứ để anh ta ăn lẹ đi cho khỏi nói vậy.

Thẩm Quân Kỳ bị Hàm Chi nói vậy cũng không dám lên tiếng lại. Anh chỉ có thể lặng lẽ mà ăn, lâu lâu lại gắp cho Hàm Chi vài ba món mà anh cảm thấy ngon sau đó lại nở nụ cười lấy lòng cô. Hàm Chi làm lơ đi nụ cười trên mặt đó của Thẩm Quân Kỳ, cứ cắm cúi mà ăn. Thật ra có một chuyện Thẩm Quân Kỳ nói cũng không sai. Thức ăn mà người giúp việc ở nhà Thẩm Quân Kỳ nấu quả thực rất ngon, lại đúng lúc cô đang đói nữa. Cô ăn đến no căng cả bụng rồi mới thỏa mãn mà dựa ra ghế.

“Sao nào. Ngon đúng không?"

Thẩm Quân Kỳ đã ăn xong từ lâu nhưng chưa rời khỏi. Anh cứ ngồi đó nhìn cô trước mặt ăn uống no say, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

"Ừ. Thì ngon." Hàm Chi bĩu môi mà nói, cô cũng chẳng có việc gì phải nói dối cả.