“con về rồi sao, nhanh ngồi xuống ăn cơm.”
Người Mẹ chào hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên khẽ cau mày rồi ngồi vào bàn ăn, sau đó Tiêu Trí bưng chai rượu rót cho Trình Uyên một ly.
“Sao ngươi lại ở đây?” Trình Uyên kinh ngạc cầm lấy ly rượu.
Tiêu Trí cười nói: “Đến gặp dì, sao vậy, không hoan nghênh sao?”
Trình Uyên chỉ vào món mẹ xào trên bàn, nói: “Mẹ tôi nấu đồ ăn ngon nhất ở Tân Dương này, ăn thử đi.”
Tiêu Trí khẽ giật mình, lắc đầu cười, cầm đũa lên rồi gắp thức ăn.
Sau đó Trình Uyên liếc nhìn Lý Tịnh Trúc đang ngồi ở một bên, và thái độ khác thường không dám lên tiếng, anh nhẹ giọng nói: ” nếu cô dám dùng thuốc đánh mê tôi. Thì cả đời này đừng mong tôi sẽ tha thứ cho cô.”
Nghe vậy, Lý Tịnh Trúc không khỏi rùng mình.
Mẹ anh cũng không biết họ đang nói gì và cũng không quan tâm đến điều đó cho lắm, bà cứ cười tủm tỉm rồi nói: “Ăn đi ăn đi, đừng khách xáo, cứ coi như là nhà của mình”.
Đối với bạn bè của Trình Uyên, mẹ anh luôn rất nhiệt tình.
“các con cứ ăn tự nhiên đi, mẹ đi xem nồi canh đã chín chưa.” Ăn xong một lúc, bà mẹ đứng dậy đi vào bếp.
Lúc này Tiêu Trí mới nuốt thức ăn trong miệng xuống, ngẩng đầu lấy khăn giấy lau miệng, thần sắc cũng trở nên có chút nghiêm túc, nghiêm túc nói “Trình Uyên, chúng ta là bạn học, chuyện này…”
“Ăn!”
Trình Uyên đột nhiên mắt đỏ, quát to một tiếng .
Giọng nói của anh rất lớn, tựa như trong đám người náo nhiệt, quăng ra một viên pháo kép nổ đôm đốp.
Bạch An Tương ,Lý Tịnh Trúc và Tiêu Trí đều sửng sốt.
lời nói của Tiêu Trí bị cắt ngang, cũng đành chịu nuốt trở vào.
Cả bàn người nào người nấy cắm đầu ăn cơm.
Bà mẹ đi ra quở trách Trình Uyên, “Con làm sao vậy? Tiêu Trí từ xa đến thăm con, con còn nổi nóng làm gì vậy?”
“Tiêu Trí, đừng chấp nhặt với hắn. Hắn từ nhỏ đã như vậy rồi, uống hai chén rượu liền không biết mình là ai, đừng để ý đến hắn, mặc kệ hắn.”
Tiêu Trí gật đầu cười khổ một cái.
Ai cũng biết đây là mẹ Trình Uyên và đang bênh vực cho Trình Uyên.
Một bữa ăn vô cùng buồn tẻ.
Sau khi ăn cơm xong, lau miệng, Trình Uyên liền hạ lệnh trục khách.
” có một đoạn ở Tam Thạch Thôn không có đường đèn, trên đường lái xe cẩn thận một chút.”
Tiêu Trí thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy cáo từ.
Mẹ anh nói: “Muộn như vậy rồi, hay là ở lại đi.”
Tiêu Trí lịch sự từ chối.
Bước ra cửa, vừa lên xe, Trình Uyên liền đi theo.
“Vừa rồi giọng điệu rất nặng, đừng để bụng.” Đưa cho Tiêu Trí một điếu thuốc.
Tiêu Trí xuống xe, đóng cửa lại, cười nói: “trong nhà nhắc đến loại chuyện này lỗi do tôi.”
Vỗ vỗ vai của anh ta, Trình Uyên nói: “nếu như ngươi tới thuyết phục tôi,thì hãy quên đi.”
Tiêu Trí lắc đầu, cười khổ nói: ” Ngươi là hạng người gì ta còn không rõ lắm sao? Ngươi đã phá chặn đường thuyết phục của ta rồi, ta còn gì thuyết phục ngươi nữa, chỉ là muốn hỏi ngươi, tại sao là Thẩm Hoa, mà không phải Phương Thanh Yến? “
Trình Uyên nhẹ giọng nói: “Bởi vì Thẩm Hoa có đầu óc hơn Phương Thanh Yến.”
“Nhưng là, chủ mưu là Phương Thanh Yến.”
Trình Uyên cười cười, sau khi cười xong, ánh mắt dần dần ngưng tụ trong hư vô ở một chỗ xa nào đó không rõ là chỗ nào, giọng nói sắc bén nói: ” Dù sao cũng phải có trước có sau ?”
Tiêu Trí lập tức há to miệng.
“Ngươi … Ngươi muốn đυ.ng vào Thẩm gia và phương gia sao?” Tiêu Trí vừa kịp phản ứng lại, đột nhiên hỏi: “Ngươi nghĩ như thế nào vậy Trình Uyên?
Ngươi điên rồi? Ngươi chán cuộc sống này rồi sao?”
Trình Uyên rất bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Tôi đã nói, ngươi không cần phải khuyên .”
Tiêu Trí có chút tức giận, cầm hai điếu thuốc, ném điếu thuốc xuống đất, chỉ vào mặt Trình Uyên, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Sau khi mở cửa xe, anh ta lại dừng lại, quay đầu lại hỏi Trình Uyên, “ngươi đã từng nghĩ tới, chuyện này sẽ làm tổn thương đến vợ và mẹ của ngươi chưa?”
Trình Uyên lắc đầu.
” Suy nghĩ thật kỹ đi.”
Tiêu Trí không khỏi do dự, lái xe rời đi.
Lý Tịnh Trúc từ trong nhà đi ra, nhìn về phía xe Tiêu Trí đã biến mất, liền nhìn về phía Trình Uyên thần sắc hụt hẫn đứng yên tại chỗ.
“Thật sự phải làm cho bằng được sao?” Cô thần sắc có chút khẩn trương hỏi.
Lý Tịnh Trúc vẫn luôn cười đùa vui vẻ trước mặt Trình Uyên, nhưng hiếm khi thấy có vẻ nghiêm túc như vậy.
Trình Uyên gật đầu: “phải, thậm chí phải được.”
” Có thể hay không…”
“Không!”
Lý Tịnh Trúc im lặng.
Một lúc sau, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, cười nói: “Tôi muốn hỏi, anh có thể ôm tôi một cái được không?”
Nghe đến đây, Trình Uyên khẽ giật mình.
“Đề phòng lỡ sau này anh có chết, thì vẫn có chút gì đó gọi là kỷ niệm!” Lý Tịnh Trúc nghiêng đầu cười tinh nghịch.
Trình Uyên lo lắng liếc nhìn vào nhà và ở sân.
“Yên tâm đi, chị dâu đang thu dọn đồ trong nhà.”
Lý Tịnh Trúc dang hai tay ra, như đang đợi để ad ôm.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tịnh Trúc và bờ môi hơi nhếch lên lên mỉm cười thật quyến rũ, và cùng với đôi mắt lấp lánh trong bóng tối, thật là tuyệt đẹp.
Nhưng Trình Uyên lại nhẫn tâm lắc đầu, “Không thể!”
Trong trường hợp này, một người phụ nữ bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy rất xấu hổ và sẽ không thể nào tiếp tục ở chỗ đó được nữa.
Tuy nhiên, Lý Tịnh Trúc thuận thế đem hai cánh đang dang ra phía sau lưng , bĩu môi nói “Keo kiệt!”
Lời này khiến Trình Uyên không có cách nào trả lời được.
Cô cũng lên xe của mình, rồi nổ máy, Lý Tịnh Trúc còn chưa kịp nói lời từ biệt với Trình Uyên, liền lái xe rời đi,nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm ” Sớm muộn gì cũng có một ngày, lão nương sẽ thuốc cho ngươi rồi ôm cho đã!”
Nhìn thấy cô ấy biến mất vào bóng đêm, bờ môi của Trình Uyên khẽ nhúc nhích “Cảm ơn.”
Trong lòng anh thực sự cảm kích, cảm kích Lý Tịnh Trúc vì ân tình, cảm kích Tiêu Trí Triệt không khỏi tức giận.
Anh biết rằng vào lúc này, tất cả mọi người đều thực sự nghĩ về anh.
Chỉ…
Tiêu Trí, làm sao anh ta biết là anh đang đối phó với Thẩm Hoa?
Tuy rằng Trình Uyên không cảm thấy Tiêu Trí sẽ gây bất lợi cho chính mình, nhưng liên tưởng tới sự tình trước kia, anh trong lòng vẫn là tràn ngập nghi ngờ..
…
Đêm đã khuya.
Bạch An Tương thay quần áo chuẩn bị đi tắm, cũng không còn kêu Trình Uyên xoay người nữa, nhưng khi cô đang cởϊ qυầи áo, Trình Uyên vẫn có ý tứ tự xoay người.
Hiện tại trong đầu của Trình Uyên đã đầy ấp những thứ của ngày mai, ngoài ra anh không có hứng thú với chuyện khác nữa.
Trước khi anh kịp nhận ra, mắt anh hơi mờ đi, và não bộ bắt đầu đình trệ.
Tuy nhiên.
truyền đến bên tai Bạch An Tương một âm thanh êm ái như tiếng gió nhẹ và mưa phùn.
“có nguy hiểm không?”
Trình Uyên yên lặng gật đầu “Hừ.”
anh đối với Bạch An Tương không hề nói dối, cũng không phải là không sợ Bạch An Tương lo lắng, trên thực tế, súng tiểu liên rất lợi hại khi được bắn ra, đối thủ không nguy hiểm, có quỷ mới tin nổi.
Bạch An Tương một lần nữa vòng qua cánh tay trắng nõn mảnh mai từ phía sau ôm lấy Trình Uyên.
Cô đem thân thể của mình dán sát vào lưng của Trình Uyên, nhẹ nhàng nói: “Vậy anh hãy cẩn thận một chút.”
Giờ phút này, trong lòng Trình Uyên cảm nhận được từ trước tới nay chưa từng có dịu dàng như vậy.
rất ấm áp.
“Sao em không khuyên giải anh?” Trình Uyên hỏi.
Một lúc sau, Bạch An Tương nhẹ giọng trả lời: “anh sẽ nghe sao?”
Trình Uyên rất nghiêm túc nghĩ đến chuyện này.
Không có câu trả lời.
Anh ấy không nói, và sau đó cô ấy cũng không hỏi.