Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 292: Cãi lão hoàn đồng

Vầng trăng khuất bóng, bầu trời u ám, độ ẩm trong không khí tăng cao tạo cho người ta cảm giác oi bức đến khó chịu.

Mưa núi hừng hực kéo đến, gió l*иg lộng khắp tòa nhà, nghe rất thích thú, nhưng thật ra lại dễ khiến lòng người xao xuyến, chẳng hạn như Trình Uyên hiện tại.

Đường vào thôn làng, đầu tiên là đường ruộng thẳng tắp, vào làng sẽ có năm ngã tư, nhà anh rẽ phải ngay ngã tư thứ ba, và là nhà số 6.

Môi trường ở đây như khắc sâu trong đầu anh, rất rõ ràng.

Nhưng mà Miêu Địa chi vương lại không biết nhà anh đến tột cùng là cái nhà nào Cho nên.

Khi xe của Trình Uyên phóng nhanh qua ngã tư thứ hai, dừng lại ở một nhà dân trên chiếc xe này đã tắt máy, nhưng nó lại đột ngột bật lên, bám theo.

Trình Uyên hoàn toàn không để ý, anh vì lo cho mẹ mà không có thời gian lo chuyện khác, liền đi thẳng về nhà.

Nhưng người xe tăng lực lưỡng đang lái xe này đã vô cùng ngạc nhiên và thốt lên: “Con dơi thua sao?

Tư Đồ Vân sắc mặc cũng ngưng trọng.

Mặc kệ tin tức có được từ Long Học Viễn hay từ người đó, Trình Uyên căn bản đều không có võ công gì hết.

Vậy Còn dơi?

Hồi từ nhỏ lớn lên ở Thái Châu, năm 17 tuổi, hắn đoạt danh hiệu Thái quyền vương ba năm liên tiếp, sau đó hắn bị thương và tổn thương nghiệm trọng, từ đó liền cáo biệt với Thái Quyền, trở về kiếm việc khác sinh sống.

Làm sao hắn ta có thể thua một người bình thường?

Bọn Họ không thể nghĩ ra được.

Trên thực tế, chỉ cần không tận mắt chứng kiến cuộc chiến kz quặc đó thì không ai có thể nghĩ rằng con dơi đã bị gϊếŧ.

Cảnh tượng kiểu đó cực kz quá sốc, nếu không tận mắt chứng kiến chắc chắn sẽ nghĩ rằng con dơi này đang đánh nhau với một con quái thú điên cuồng.

Dù kỹ năng cao đến đâu cũng không cách nào đối phó được với sư tử điên dại, hổ hay thậm chí là sói rừng và báo hoang.

Trình Uyên đậu xe ở cửa, anh an tâm khi thấy trước cửa không có con xe kia.

Xem ra anh nói đúng, Miêu Địa chi vương hoàn toàn không biết vị trí cụ thể của nhà mình.

Cánh cổng sắt han rỉ lặng lẽ đóng lại, sân tối đen như mực.

Thanh thản yên tĩnh.

Mẹ ngủ rồi.

Trình Uyên cúi đầu nhìn vết máu trên tay, kèm theo gió nóng bức, mùi máu giống như mùi thì là vương vãi trong không khí, cả người đều hăng.

anh không thể để mẹ mình nhìn thấy như thế này được.

Cho nên, liền canh giữ ở cổng.

Anh châm một điếu thuốc rồi ngồi xổm trước cửa nhà, chuẩn bị gọi cho Bạch Long và Trần Đông.

“Hả, là bạn Uyên sao?”

Lúc này, một giọng nói thanh tú vang lên giữa màn đêm.

Trình Uyên kinh ngạc quay đầu lại.

Một người phụ nữ trẻ tuổi mặc một chiếc váy ngắn thời trang, áo hai dây thấp lồi ra cả ngực và trang điểm đậm, đang đứng cách anh không xa, ngạc nhiên nhìn anh.

Người phụ nữ này, Trình Uyên biết,là bạn học Trương Hiểu Vân,là người cùng thôn với anh, cách nhà anh ba tòa nhà.

Trương Hiểu Vân rất xinh đẹp, ít nhất khi còn học cấp 1, cấp 2 đã lên ngôi hoa khôi học đường.

Ở trường trung học cơ sở, cái tuổi trẻ ngây thơ, không nghi ngờ gì nữa, Trương Hiểu Vân đã trở thành nữ thần trong mộng của mọi người lúc đó.

Trình Uyên cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, sau đó anh nghe nói Trương Hiểu Vân không học được cấp 3 vì điều kiện gia đình có hạn cho nên đi tới một cái tiệm uốn tóc học nghề.

Học nghề thì có được hay không, Trình Uyên cũng không biết, anh chỉ biết sau này, anh nghe nói cô ấy …

kết hôn không được tốt cho lắm.

“Hiểu Vân!” Trình Uyên lễ phép đáp lại một tiếng,rồi hỏi: “Làm sao muộn như vậy mới về nhà?

Trương Hiểu Vân nghe xong thì sửng sốt một hồi, giọng điệu có phần lảng tránh nói: ” hôm nay trong tiệm có chút việc.”

Cô dường như sợ Trình Uyên tiếp tục hỏi chuyện, nên trước tiên hỏi ” Uyên, ngươi về lúc nào vậy? Sao ngưoi không vào nhà?”

Trình Uyên giơ điếu thuốc nói: “Hút xong tôi vào.”

“À, vậy tôi về nhà trước.” Trương Hiểu Vân vẫy tay chào với Trình Uyên.

Trình Uyên gật đầu “bye.”

“Có gì gặp lại sau.”

Trương Hiểu Vân mới đi được hai bước, đột nhiên nhìn thấy xe của Trình Uyên, không khỏi có chút tò mò, thầm nghĩ , Trình Uyên bữa nay phát tài sao?

Cô dừng lại, bật chức năng đèn pin của điện thoại và soi.

Soi để nhìn cái này không quan trọng nhưng thực sự khiến cô bị sốc.

“tôi không sao, lão Uyên, không sao, chỉ tại tất cả trên Audi này.” Trương Hiểu Vân sửng sốt dọi điện thoại di động về phía Trình Uyên.

Đột nhiên, cô giật mình.

Miệng há to như quả trứng gà.

Trình Uyên giống như tên trộm ,trộm gà nhà trong phim nào đó.

Miệng đầy máu, ngực, quần áo,hai tay cũng thế…

Hơn nữa, đôi mắt còn sáng lên những tia sáng màu đỏ kz lạ.

Trình Uyên không ngờ rằng cô ấy sẽ đột nhiên chiếu sáng vào chính mình bằng điện thoại di động, dùng tay chặn lại thì đã quá muộn.

“A!”

Đúng như dự đoán của Trình Uyên, chỉ có thể cất giọng hát cao cùng LÝ Na là Trương Hiểu Vân đây mới dễ dàng hoàn thành.

Loại âm thanh này có sức xuyên thấu rất mạnh, sẽ không để ý tới có vỡ hay không, bởi vì nó là một loại vũ khí đặc biệt truyền đến tận sâu trong tâm hồn, khiến lỗ chân lông của bạn nở ra, thậm chí làm tê cả da đầu.

Trình Uyên bị “đả kích” thật sâu.

Ánh mắt màu đỏ rực rỡ, xa lạ.

Gần như ngay lúc âm vực vang lên, anh lao tới, kẹp cổ Trương Hiểu Vân, đè cô vào tường.

Giọng hét của Trương Hiểu Vân tắc nghẽn trong cổ họng, và phát ra tiếng “Ô Ô…”

Vẻ mặt rất hoảng sợ và đau khổ, hai tay liều mạng giãy dụa tay của Trình Uyên, nhưng dường như cô không thoát ra được.

Mà Trương Hiểu Vân trong mắt Trình Uyên cũng trở nên rất kinh khủng, đáng ghét, hiện tại anh chỉ có một suy nghĩ, chính là gϊếŧ Trương Hiểu Vân.

Nửa khuôn ngực lộ ra của Trương Hiểu Vân nhấp nhô kịch liệt, hai má ửng hồng vì ngạt thở, hai mắt lồi ra, đôi môi đỏ mọng mở ra, chiếc lưỡi nhỏ nhắn đỏ mọng đang vươn ra.

Cô hoài nghi nhìn Trình Uyên, ánh mắt kinh hoàng, dường như đang cầu xin tha.

” chết!”

” đều phải chết!”

“Tất cả đều phải chết!”

Không biết vì sao, hiện tại Trình Uyên muốn gϊếŧ người, không chỉ là Trương Hiểu Vân, hắn thậm chí muốn gϊếŧ Trương Hiểu Vân, sau đó gϊếŧ người khắp thôn.

Trương Hiểu Vân muốn bẻ gãy tay Trình Uyên, nhưng cánh tay mảnh khảnh của cô càng ngày càng yếu, cuối cùng … một cánh tay yếu ớt trượt xuống.

Đã thấy, sắp hết rồi.

Tuy nhiên.

Vào lúc này, “Kít!” Một tiếng nhẹ.

Cửa nhà Trình Uyên mở ra.

“Uyên Uyên, con trở về rồi sao? A, các ngươi đây… là cái gì?”

Giọng mẹ của Trình Uyên lọt vào tai Trình Uyên, toàn thân choáng váng, đỏ bừng trong mắt chợt mờ đi, nhìn Trương Hiểu Vân sắp bị bóp cổ chết, anh lập tức toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng thả cô ra.

Trương Hiểu Vân đột nhiên ngồi phịch xuống đất, lấy tay ôm cổ, thở hổn hển.

Trình Uyên cũng nhìn lại mẹ mình.

Sau đó…

Sau đó anh liền kinh ngạc đến ngây người..

Không sai, đây là mẹ của anh.

vẫn như trong ký ức của anh.

Vẫn đẹp như vậy.

chỉ là … đó chỉ là những gì anh trông thấy như trong ký ức mà thôi. Thực tế, mẹ anh săp năm mươi sáu mươi rồi.

Tại sao có thể như vậy?

Xuất hiện trước mặt Trình Uyên, mẹ của anh, lúc này nhìn gần như ba mươi tuổi, tuy rằng da ngăm ngăm vàng, nhưng đôi mắt to kia của anh vẫn có thể nhin ra là đại mỹ nhân.

Cãi lão hoàn đồng?