Đỉnh Cao Phú Quý

Chương 280: Vương Mỹ Lệ

Hoàng Đại Cường bị đánh nhe răng nhếch miệng, Kim Kiệt thì lại túm tóc, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Lão Kim, ngươi làm sao vậy? Ngươi điên rồi sao?chỉ vì một tên tiểu tử có chức vụ quèn, ngươi thậm chí ngay cả ta củng đánh, chúng ta là bạn học mà.”

Kim Kiệt tức giận đến nghiến răng, thầm nói trong lòng mình thật xui xẻo vì là bạn cùng lớp với thằng ngu này.

Tức giận nói: “Cái gì tiểu tử quèn?người nghe kiểu gì vậy?

Đây là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông người trẻ tuổi tài cao, đa mưu tức trí chính là ngài ấy!”

Chủ tịch?

Hoàng Đại Cường có chút bối rối, nằm sấp dưới đất như chó, ngẩng đầu lên nhìn Trình Uyên với hai mắt sưng híp.

“Lão Kim, ngươi đùa cái gì vậy, người hắn như một thằng …”

Kim Kiệt, thật quá tức giận.

Lại “Bốp” một cái vào mặt Hoàng Đại Cường ” Con mẹ nó ngươi thấy ta giống nói đùa sao?”

Hoàng Đại Cường nhìn Trình Uyên với vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, khí chất lập tức thay đổi, trong lòng bắt đầu có chút tin tưởng.

“ngươi thực sự là…”

Liền nghĩ trước đó hắn ta còn khoác lác với Bạch An Tương, quen chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông thế này thế kia, có dự án hàng trăm tỷ muốn hợp tác này nọ.

Nhưng hiện tại, vẻ mặt bình tĩnh của Bạch An Tương cho thấy hắn ta thật sự là nói thật về Trình Uyên,mà lại có lẽ Trình Uyên không có nói dối, và đây thật sự là vợ anh ta.

Hoàng Đại Cường rùng mình khi nghĩ rằng mình đã luôn muốn gạ tình với vợ của chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông.

“Chủ tịch, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin ngài đừng chấp nhặt với tôi… Tôi xin lỗi ngài,tôi lạy ngài…”

“Cong Cong Cong…” Hoàng Đại Cường không ngừng đối với Trình Uyên dập đầu .

Trong xe có phần đệm dưới sàn, Trình Uyên liền biết hắn đập không đâu, không khỏi cười lạnh một tiếng.

Vốn dĩ hiện tại anh cực kỳ khó chịu, bởi vì Hoàng Đại Cường cứ lặp đi lặp lại nhiều lần đυ.ng vào cái ranh giới hạn mức chịu đựng của anh, cho nên Trình Uyên làm sao có thể vui vẻ tha thứ cho hắn như vậy được?

Xe đi qua cầu Tân Giang, Trình Uyên liếc mắt nhìn ra khỏi xe, nhàn nhạt nói: “Ném xuống biển nuôi cá.”

Nghe được lời này, đừng nói Hoàng Đại Cường, Bạch An Tương đột nhiên cũng sửng sốt.

Cô không thể hiểu nổi, trong lòng hết sức phức tạp, đây vẫn là Trình Uyên cô biết sao?

Bạch An Tương cho tới bây giờ chưa từng nghĩ Trình Uyên có gan để gϊếŧ một người,nhưng chuyện này, nhịp tim của cô bắt đầu tăng nhanh, cô cảm thấy loại chuyện này thật xa vời với mình, đối với Trình Uyên,trong nháy mặt không thể nào nói ra được cảm xúc là gì.

Người Tàn Nhẫn cũng nheo mắt lại, nhìn Trình Uyên với ánh mắt, đầy ngưng trọng.

Hoàng Đại Cường trực tiếp dọa cho tê liệt cả người.

“Chủ tịch tha mạng, tôi sẽ không bao giờ dám nữa…”

Một mùi nướ© ŧıểυ tỏa ra từ đáy quần của hắn.

Kim Kiệt sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, không khỏi chua xót cầu khẩn giùm hắn với Trình Uyên, “Chủ tịch, hắn … hắn có mắt không tròng, ngài đừng chấp nhặt hắn, tôi cầu xin cho hắn, tôi van xin ngài…. ngài… xem…”

Nói thật ra, Trình Uyên chỉ muốn hù chết tên này, nhưng mà, tội của con gà này vẫn chưa đáng mức chết được.

Nhìn thấy Hoàng Đại Cường sợ hãi tè ra quần của mình, Trình Uyên đã đạt được mục đích hù dọa mình, nhưng anh vẫn kiên quyết “ném xuống.”

“Cái này …” Kim Kiệt một mặt không biết làm sao.

Xe dừng lại, có người kéo cửa ra, Hoàng Đại Cường nghĩ rằng đùa nhưng ai ngờ là thật, trợn mắt há hốc mồm, sợ đến ngất đi.

Trình Uyên xua tay nói: “ngất rồi sao, quên đi,thôi quên đi, loại người này không để chúng ta bẩn tay.”

Nghe đến đây, mọi người đột nhiên nhẹ nhõm một hơi.

Thì ra là Trình Uyên chỉ muốn dọa hắn.

Kim Kiệt lấy khăn tay ra lau mồ hôi.

Bạch An Tương nhìn Trình Uyên thật lâu một chút.

“Lão Kim, về sự việc ta trở này những ai đã biết rồi?”

Trình Uyên hỏi.

Kim Kiệt vội vàng trả lời: “Thời Dương đã báo cho quản lý cấp cao của tập đoàn rồi bảo mọi người cùng nhau đi đón. Ngườ khác không ai biết, nhưng…”

Trình Uyên gật đầu.

Hắn biết Kim Kiệt định nói cái gì, chỉ có người đứng đầu mới biết, thế nhưng tại trên tàu cao tốc đại chiến như vậy, mọi người sớm sẽ biết Trình Uyên từ kinh thành đã trở về.

Kỳ thật, đây cũng là một điểm Trình Uyên hoài nghi đến .

Thời Dương đã biết rất rõ kế hoạch của anh, tại sao hắn lại làm vậy?

Nhìn thoáng qua Hoàng Đại Cường đang ngất xỉu trên mặt đất cùng với nướ© ŧıểυ trên người, Trình Uyên không khỏi dấy lên một ý nghĩ.

“sự tình ta trở về lần này cần phải giữ bí mật, bất luận thế nào không được để kẻ nào biết, vì một trận chiến lớn tới đây…”

Chỉ vào Hoàng Đại Cường và nói tiếp “ngươi hiểu không?”

con ngươi Kim Kiệt trợn to, trong lòng lập tức hiểu ra, “Tôi hiểu , chủ tịch có thể yên tâm giao cho tôi việc này.”

Trình Uyên gật gật đầu, nói: “Đi bệnh viện tư nhân giúp ta liên hệ Từ Xuyên.”

Ngược lại, bệnh viện tư nhân Tân Dương hiện là một trong những nơi an toàn hơn.





Trong phòng bệnh tư nhân, Từ Xuyên vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Trình Uyên, nói thật, tôi theo nghề y nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua người như vậy, hình như đã mất cảm giác đau.”

Chữa trị vết thương cho Người Tàn Nhẫn, Từ Xuyên kinh ngạc.

Theo lý thuyết, vết thương của người tàn nhân là không quá nghiêm trọng, nhưng phương pháp tự sơ cứu của anh ấy quá cực đoan, nghĩ đến điều đó cũng cảm thấy đau nhói lòng rồi, chưa kể rằng anh ấy vẫn tự mình bước đi như kiểu không bị gì cả.

Hơn nữa, khi Từ Xuyên rửa sạch vết thương, cạo sạch phần thịt chết bên ngoài rồi khâu lại, anh ta còn đặc biệt cảnh cáo Từ Xuyên không được dùng thuốc tê.

Trình Uyên cười khổ nói: “Tôi cũng chưa từng nhìn thấy.”

“Quá kinh khủng. Tôi dùng dao rạch thịt dùng thuốc khâu lại, toàn bộ quá trình này anh không hề kêu đau một tiếng.” Từ Xuyên lắc đầu.

Lúc này, y tá đẩy người Tàn Nhẫn từ phòng mổ vào khu phòng bệnh.

Liền thấy anh chàng này mồ hôi nhễ nhại mà vẫn nghịch điện thoại.

Từ Xuyên và Trình Uyên đều ngẩn người.

Sau khi dàn xếp chỗ ở cho anh ta , Trình Uyên nói: “Ngươi ở chỗ này, trong thời gian này gắng tĩnh dưỡng cho tốt,còn lại yên tâm đi, ở đây tuyệt đối an toàn.”

Người tàn nhẫn rất tò mò “Tại sao ngươi lại cứu ta?”

” Không phải đã nói với ngươi rồi sao, ta chỉ muốn kết thiện duyên với ngươi?”

“Không đúng.”người tàn nhẫn lắc đầu “ngay cả vết thương của ta ngươi còn không hỏi đến?

Trình Uyên cười nói: “Ngươi không muốn nói ta hỏi cũng có được việc gì, ngươi muốn nói, thì đâu cần ta phải hỏi, nhưng mà ta có một cái thắc mắc khác là, ngươi làm sao mà đem dao với súng lên tàu cao tốc được vậy? “

Tàu cao tốc an ninh kiểm tra rất nghiêm ngặt, làm sao có thể mang lên được những loại vũ khí này?

Người Tàn Nhẫn trợn mắt, “Tôi mệt rồi.”

Bị mất mặt, Trình Uyên không khỏi sờ sờ cái mũi của mình. “à dù sao, ngươi cũng phải cho ta biết tên của ngươi là gì chứ?”

Người Tàn nhẫn ném điện thoại xuống đầu giường ngủ thϊếp đi.

“…” Trình Uyên và Từ Xuyên hai mặt nhìn nhau ngã đạn.

Khi hai người chuẩn bị rời đi với một nụ cười gượng gạo, người Tàn Nhẫn đột nhiên nói “Lão Tử gọi ta là Vương Mỹ Lệ.”

Vương Mỹ Lệ …

rất tốt, rất mạnh mẽ! (mạnh mẽ ở nào, ai thông giùm cái @@) Trình Uyên nhịn cười.

Một người mạnh mẽ cường tráng như vậy, vậy mà gọi là Vương Mỹ Lệ.

Thì ra tên này không lạnh lùng đến mức không muốn cho Trình Uyên biết tên của mình, hóa ra tên của hắn quá lố bịch, anh ta sợ bọn người và Trình Uyên sẽ cười nhạo và châm biến.



Cùng lúc đó, ở phòng bệnh bên kia Hoàng Đại Cường cũng vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy Kim Kiệt trên mặt tươi cười, chăm chú nhìn hắn.

Hoàng Đại Cường trên trán nháy mắt liền toát ra mồ hôi lạnh.

Từ sắc mặt Kim Kiệt, hắn như nhìn thấy thiên đại cạm bẫy.