Những viên đạn bay về hướng chúng một cách chính xác, nhưng đám sát thủ này đều rất có kinh nghiệm, thực lực cũng rất tốt, bởi vậy chúng đã tìm nơi ẩn nấp ngay khi thấy khẩu tiểu liên xuất hiện.
Đạn súng không hề hấn gì với chúng.
Diệp Vô Phong cũng không trông chờ vào khẩu súng trên tay mình, anh chỉ muốn mấy tên đó lui sang một bên để có thời gian xuống xe.
Anh nhảy xổ ra khỏi xe, Lâm Thư Âm cũng rất tự giác mà đóng cửa xe lại.
Cô hiểu rằng vào giờ phút này chỉ cần không bị uy hϊếp đã là cách tốt nhất để giúp Diệp Vô Phong rồi.
Cô cầm lên chiếc súng trên ghế, nhìn tình hình bên ngoài, lúc này Diệp Vô Phong đã vòng tới bên cạnh một chiếc Hummer.
Tên sát thủ trốn sau xe dường như chẳng thể ngờ Diệp Vô Phong đến bước đường này vẫn có thể phản đòn. Hắn lập tức giơ khẩu tiểu liên lên ngay khi thấy anh xuất hiện, nhưng lúc này đây anh đã đến ngay trước mặt hắn.
Một tay nắm lấy đầu súng giơ lên trời, anh dùng roi quật lên cổ tên sát thủ.
Khực!!
Chỉ nghe thấy thứ âm thanh giòn giã, thân thể tên sát thủ đập vào thân xe Hummer, cả người mềm nhũn ra.
Có ba tên sát thủ nấp đằng sau chiếc xe này, Diệp Vô Phong sau khi dễ dàng hạ một tên thì hai tên còn lại đã có đủ thời gian để lên nòng.
Chỉ là anh giải quyết tên này xong thì rút lui và trốn cạnh xe.
Hai tên kia ở sau xe vì có góc khuất nên không thể giải quyết được Diệp Vô Phong.
“Súng trong tay anh ta chắc không còn đạn nữa đâu, hồi nãy gϊếŧ người còn dùng tới kỹ năng nữa!”
Một tên sát thủ nói với đồng đội mình bên cạnh.
Người này cũng khá đồng tình với hắn.
Nhưng trong lúc này tiếng súng lại vang lên, hai chân của hai người họ đã bị bắn xuyên qua, phát ra tiếng la hét thất thanh. Khi chúng ngã xuống đất liền phát hiện Diệp Vô Phong cầm khẩu tiểu liên nhắm vào mình.
Chúng trở nên kinh hãi thất sắc, muốn nhắm và bắn vào anh nhưng anh vẫn là nhanh hơn một bước, nổ súng bắn hai người họ.
Diệp Vô Phong sắc mặt trở nên u ám và không định dừng lại. Anh đi vòng qua vòng đai xanh bên cạnh đi tới phía làn đường, chuyện xảy ra ở đây không ảnh hưởng đến việc lưu thông xe cộ.
Xe cộ qua lại tấp nập, sự xuất hiện của Diệp Vô Phong thậm chí khiến một chiếc xe còn đánh tay lái, nhưng may mắn thay cuối cùng xe cũng dừng lại.
Người tài xế trên xe kéo cửa kính xuống rồi chửi bới. Nhưng sau khi viên đạn lạc hướng của sát thủ bắn vỡ vụn kính xe thì tài xế vội vã gục đầu vào tay lái và nhấn ga bỏ chạy.
Giờ phút này anh đã chẳng hề quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, anh biết rằng nếu không nhanh chóng rời khỏi đây thì ngay đến cái mạng cũng khó mà bảo toàn!
Diệp Vô Phong nằm trên đai xanh quan sát đám sát thủ ở phía đối diện qua kẽ hở của bụi cây. Lúc này chúng được chia làm hai đội, một đội bắt đầu tiếp cận xe chống đạn, đội còn lại tiếp cận anh.
Diệp Vô Phong dùng thắt lưng di chuyển sang một bên, quay trở lại làn đường của mình chĩa mũi tiểu liên vào đám sát thủ đang chuẩn bị tiếp cận xe chống đạn của mình.
Đạn không ngừng bắn ra nhắm vào chúng khiến chúng sốt sắng tìm chỗ ẩn náu.
“Anh ta ở đây!!”
Một tên nói lớn với đám đồng bọn đang truy lùng Diệp Vô Phong.
Trong nháy mắt tất cả sát thủ đã tập trung lại, còn anh đang tựa vào chiếc xe chống đạn hít hơi thật sâu rồi cầm lấy súng tiểu liên, nhưng anh biết rõ đã hết đạn rồi.
Anh đi vòng qua phía bên kia và bắt đầu bước đi với một tốc độ rất nhanh, mười mấy tên sát thủ đồng loạt quay họng súng về phía Diệp Vô Phong và nổ súng.
Nhưng tới giờ chúng mới nhận ra tốc độ di chuyển của anh quá mạnh quá nhanh, quan trọng nhất chính là khoảng cách giữa họ đang được rút ngắn rất rất nhanh.
Trong mắt của một tên sát thủ hiện lên sự kinh hãi nhìn Diệp Vô Phong lao tới trước mặt, hắn muốn bắn nhưng vị trí chỗ cò súng đã bị ngón tay anh chặn lại.
Tên đó hét lên, nhưng cũng chỉ có thể kêu mà thôi.
Diệp Vô Phong đạp thẳng vào ngực hắn, tiếng xương gãy vô cùng rõ ràng, phần xương trên l*иg ngực dường như bị mắc kẹt trong phổi. Sau khi bị đá văng ra thì miệng cứ thế há hốc không thể nói được lời nào nữa, máu từ miệng không ngừng trào ra.
Những tên sát thủ khác ngàn vạn lần không thể ngờ Diệp Vô Phong lại dũng mãnh đến vậy. Mặc dù chúng đều biết thực lực của anh, nhưng trên mạng có nói sức mạnh của Diệp Vô Phong ít nhất là ở cảnh giới tông sư, thậm chí là đạt tới cảnh giới chiến thần.
Nhưng cũng quá là nghịch thiên, dù có là người mạnh mẽ cấp chiến thần đi chăng nữa cũng sẽ không mạnh đến mức độ đó chứ, căn bản đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng.
Còn có người có thể làm được việc như vậy sao?
Để tránh bắn tập trung thì mỗi lần ra tay đều chắc chắn sẽ gϊếŧ chết một tên sát thủ có chút thân thủ.
Chúng còn mặc áo chống đạn trên người, cú đá của Diệp Vô Phong vừa rồi đạp đúng áo chúng nhưng dù được bảo vệ bởi áo chống đạn thì tên sát thủ kia cũng vẫn chết.
Chết một cách thê thảm.
Chúng lúc này kinh hãi tột độ, mà Diệp Vô Phong không có ý định dừng lại động tác của mình, anh biết mình nên làm gì lúc này. Những tên sát thủ đến đây chính là để thủ tiêu anh.
“Các ngươi nên sẵn sàng chết trong tay ta đi nếu đã dám đến gϊếŧ ta.”
Diệp Vô Phong hất một cú đấm vào thái dương một tên, người hắn run lên, hai mắt lập tức tụ máu, thân thể mềm nhũn.
Tên bên cạnh giơ súng lên, Diệp Vô Phong lấy tên đã chết hồi nãy chặn ra trước mặt, đồng thời giáng một cú tát vào tên sát thủ kia.
Bàn tay vỗ vào phần trán, tên đó hai mắt trợn trừng ngã xuống đất, nhưng Diệp Vô Phong vẫn tiếp tục cho một cước đá bay hắn.
Hai tên đằng sau vốn định bắn anh nhưng tên sát thủ bị anh đá bay cũng khiến chúng bay nhào ra, khiến chúng không kịp tấn công.
Lúc này Diệp Vô Phong ném cái xác trên tay sang một bên rồi nấp sau chiếc Hummer.
Chỉ trong tích tắc vài phút anh đã tiêu diệt được bốn năm tên cùng một lúc bằng tay không.
Loại sức mạnh này đủ khiến các sát thủ khác phải kinh sợ, phải biết rằng là những trang bị trên người chúng đều vô cùng lợi hại, hơn nữa còn là vũ khí nhiệt, không phải nói công phu có cao đến mấy cũng phải sợ dao sắc hay sao?
Trong tay chúng không phải dao sắc mà là súng thật đạn thật, nhưng cũng vẫn chẳng thể gϊếŧ được Diệp Vô Phong.
Một tên sát thủ đã giơ súng phóng lựu lên, hắn đã lắp lựu đạn và bắn vào chiếc Hummer mà anh đang núp.
Bùm!!
Chiếc Hummer nổ tung, cả xe lật ngửa.
Nhưng khi chúng đi tới phía sau xe thì mới phát hiện Diệp Vô Phong đã rời khỏi từ lúc nào không hay.
“Cẩn thận!”
Một tên nhìn đồng bọn ngay bên cạnh, dù đã nói như vậy nhưng vẫn chẳng kịp nữa.