Thần Cấp Ở Rể

Chương 376: Ngủ muộn quá 

Thực ra trong lúc cơ thể hai người tiếp xúc nhau, Dương Chấn Hoa vẫn luôn thăm dò võ công của Diệp Vô Phong. Đương nhiên anh ta không dùng sức nắm tay Diệp Vô Phong, anh ta thăm dò hết sức thành thạo như có như không, mà Diệp Vô Phong cảm nhận được rõ ràng anh ta đang thăm dò mình, lại giả vờ không biết.

Sau khi Diệp Chấn Hoa thăm dò mới phát hiện võ công của Diệp Vô Phong như biển sâu, bản thân vốn không dò được đến đáy!

Anh ta ngày càng có lòng tin, chí ít có cao thủ đỉnh cao như thế này, việc đối phó với Bắc Thoái Vương sẽ không thành vấn đề.

Mỗi người uống hết một bình rượu rồi, Diệp Vô Phong kiên quyết không uống nữa. Mà lúc này mặt mày Dương Chấn Hoa hồng hào, cũng hơi khó thở, hai người ra khỏi nhà hàng Đông Bắc, Dương Chấn Hoa nói: “Anh Phong, bây giờ cũng trễ rồi, nhưng tôi muốn mời anh qua Hưng Hoa ngồi một lát. Tiện thể để tôi giới thiệu anh cho quản lý của Hưng Hoa biết.”

“Không cần thiết đâu? Dương Chấn Hoa, tôi thấy anh có thể sang bên tôi xem thử. Tòa cao ốc trước mắt vẫn còn trống là bộ phận thuộc tập đoàn Hoa Cường, đợi một thời gian nữa sẽ nhiều nhân viên chuyển đến ở. Vả lại, dù mua lại Tạ Thị những vẫn cần phải sắp xếp lại lần nữa.” Diệp Vô Phong chăm chú nhìn anh ta: “Sau này đều giao cho anh quản lý, anh có thể giúp tôi quản lý được không?”

“Hả? Không thành vấn đề!” Dương Chấn Hoa biết, anh ta nỗ lực bao nhiêu năm trời xây dựng tập đoàn Hưng Hoa, cấp bậc cùng lắm chỉ xấp xỉ Tạ Thị, mà Diệp Vô Phong lại dễ dàng mua lại Tạ Thị! Rõ ràng là mượn tay của Tvraschi!

“Sáng mai tôi dẫn người qua, anh Phong, anh thấy thế nào?” Dương Chấn Hoa giải thích một câu: “Tôi vừa mới uống hơi nhiều rượu như vậy, cả người toàn mùi rượu qua đó cũng không tốt.”

“Ừ! Vậy đi.” Sau khi Diệp Vô Phong và anh ta tạm biệt, quay về cao ốc Đường Trảm mua.

Đường Trảm nhìn qua hệ thống quan sát thấy anh, liền nói qua hệ thống quan sát: “Đại ca à, anh còn biết đường về à! Không ở ngoài tìm gái xinh sao?”

Diệp Vô Phong liếc nhìn ống kính, vốn không thèm đếm xỉa cậu ta, đi thẳng vào thang máy.

Ơ? Ông chủ, anh biến thành thế này từ bao giờ vậy? Không quan tâm đến ai!" Tiếng của Đường Trảm bỗng dưng phát ra từ hệ thống giám sát thang máy.

“Thiết bị giám sát trong cao ốc hoạt động tốt lắm.” Diệp Vô Phong hờ hững lên tiếng khen.

“Ầy! Ha ha! Đúng rồi! Em mời toàn là chuyên gia mà! Đại ca, em ở phòng anh, lên đi!” Đường Trảm vô cùng hăng hái.

“Cậu ở phòng tôi làm gì?” Diệp Vô Phong cau mày.

“Anh đến đây rồi biết!” Đường Trảm trưng ra bộ dạng thần bí.

“Thư Âm? Nhạn Phi? Hai người đến rồi à? Sao không báo sớm cho anh biết?” Khi Diệp Vô Phong mở cửa phòng thấy Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi mang vẻ mệt mỏi, vui vẻ nói.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thư Âm nhìn Diệp Vô Phong không đổi, một ngày không gặp như cách ba thu, bao nhiêu ngày không gặp, vậy xa cách mấy trăm thu rồi.

Bạch Nhạn Phi nói: “Bọn tôi bí mật đến Phụng Thiên, không tiết lộ cho ai cả.”

“Ừ, đến rồi là được, tối ngay nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai có việc để làm đấy.” Diệp Vô Phong liếc nhìn Đường Trảm.

Đường Trảm vội giải thích: “Em cũng mới vừa thấy chị dâu đến, thật ra họ mới đến mười mấy phút thôi, em chưa kịp báo cho anh.”

Bạch Nhạn Phi nhìn Diệp Vô Phong thật sâu, đứng dậy: “Vậy được, thành công đưa tổng giám đốc Âm đến bên cạnh giám đốc Phong rồi, chúng ta đi nghỉ thôi.”

Diệp Vô Phong nói: “À, Nhạn Phi, cô đợi một chút.”

Trong lòng Bạch Nhạn Phi lộp bộp một tiếng: Chẳng lẽ anh muốn để mình ở lại?

Tim cô ấy đập điên cuồng, cả người đột nhiên đình trệ, sau đó chầm chậm quay người lại nói: “Chuyện gì?”

Diệp Vô Phong nói: “Tôi ở Phụng Thiên, tìm hiểu được một người đại diện cho vua của Đông Bắc. Ngày mai anh ta sẽ đến, cô và Thư Âm đến gặp anh ta đi.”

“À, vâng, mấy giờ?” Trong lòng Bạch Nhạn Phi đầy thất vọng.

Diệp Vô Phong nói: “Anh ta là Dương Chấn Hoa, nói là sáng sẽ đến, có thể bảy giờ đến đấy.”

“Vâng. Tôi biết rồi.” Lúc Bạch Nhạn Phi quay người đi, trong lòng đột nhiên chua xót. Tối nay Lâm Thư Âm và Diệp Vô Phong lại vui vẻ, mà bản thân mình lại đáng thương như thế này, muốn mà không được.

Về đến phòng mình, trong lúc Bạch Nhạn Phi tắm rửa, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh Lâm Thư Âm và Diệp Vô Phong cũng tắm cùng nhau, càng nghĩ trong lòng càng ngứa ngáy khó gãi, ngẩn người lúc nào không hay.

Cô ấy định đặt báo thức bảy giờ, nhưng một lúc lâu vẫn không ngủ được, trước mắt xuất hiện ảo ảnh Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm vui vẻ bên nhau…

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô ấy giật mình tỉnh dậy, mơ hồ cầm điện thoại: “A lô.”

Giọng Lâm Thư Âm truyền đến: “Ơ? Sao cậu còn chưa dậy? Ngủ nướng à? Nhanh đi, Dương Chấn Hoa đến rồi.”

“Sớm vậy?” Bạch Nhạn Phi nhìn giờ, đã sáu giờ năm mươi rồi! Cô ấy vội vàng trở mình ngồi dậy: Bình thường bản thân đều thức dậy lúc sáu giờ rưỡi, hôm nay sao thế nhỉ? Chẳng lẽ do hôm qua ngủ trễ quá ư?

Hai mươi phút bận rộn trôi qua, Bạch Nhạn Phi mới ăn mặc chỉnh tề, trang điểm xong, đi đến văn phòng ở lầu hai.

Bên cạnh Dương Chấn Hoa có mang theo hai thanh niên Đông Bắc dáng người rất đẹp, dáng vẻ đều khoảng hai mươi bảy hoặc hai mươi tám tuổi. Cả hai đều có râu ria như thép, ánh mắt sáng ngời nhưng sắc bén, đứng bên cạnh Dương Chấn Hoa, cả người phát ra một loại sức mạnh nào đó.

“Ôi chao, anh Hoa đến sớm thật, mời ngồi, đừng đứng như vậy.” Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm xuất hiện cùng lúc. Đặc biệt là Lâm Thư Âm, Bạch Nhạn Phi nhìn qua thấy đúng là tràn đầy hương vị phụ nữ tươi đẹp.

Phụ nữ được tình yêu bồi đắp, thật là xinh đẹp! Bạch Nhạn Phi nói thầm trong lòng.

Dương Chấn Hoa vẫn đứng, nói: “Chào anh Phong. Tôi xin giới thiệu hai đứa học trò của tôi, tên là Trương Long, Trương Hổ, hai người bọn họ là anh em ruột.”

“Ồ? Một rồng một hổ! Được đó.” Diệp Vô Phong gật gật đầu, bắt tay với hai anh em Trương Long.

Trương Long đã nghe Dương Chấn Hoa giới thiệu, nói rằng võ công của Diệp Vô Phong cực kỳ cao.

Trương Long cho rằng, dựa vào võ công của mình đã không còn kém thầy nhiều thì Diệp Vô Phong còn có thể ghê gớm cỡ nào? Vì thế khi bắt tay, anh ta bỗng dưng siết chặt bàn tay, hơn nữa còn nghiến răng dồn hết sức lực!

Bạch Nhạn Phi liếc nhìn Trương Long phát huy mánh khoé, cười thầm trong bụng: Thể hiện trình độ trước mặt Diệp Vô Phong, có khác gì múa rìu qua mắt thợ đâu!

Quả nhiên, từ bên hông cô ấy có thể thấy rõ Trương Long dùng sức, trán nổi gân xanh, tay phải không kiềm được mà run lên.

Nhưng xem ra, vẻ mặt của Diệp Vô Phong vô cùng trầm tĩnh, không thấy nét gì là đang dùng sức, thậm chí còn cười nói: “Chà chà, lực tay của Trương Long không nhỏ nha.”

Trương Long ngạc nhiên! Với võ công Tông Sư sơ kỳ của anh ta, nếu như dùng sức thìván gỗ đỏ bình thường cũng có thể bị bóp vỡ, xương tay người bình thường chắc chắn biến dạng!

Nhưng dường như tay của Diệp Vô Phong đột nhiên mất đi hình dạng cụ thể khiến cho sức mạnh vạn cân của anh ta không có mục tiêu.