Tống Mịch lôi người đàn ông chỉ còn nhánh hơi thở tàn ra khỏi cốp xe. Đến trước tòa nhà bỏ hoang, cô tìm một hòn đá ngồi xuống, giơ cái loa trước miệng người đàn ông, nói.
“Nào, hăng hái thì được thưởng. Hét đi”
Người đàn ông kia ngơ ra, thì thào: “Hét…hét cái gì…?”
Tống Mịch suy nghĩ một chút: “Cứ hét là…Tổ tông chúng mày tới rồi, ra nghênh đón”
Người đàn ông: “…” Cô 1 phát bắn chết tôi đi!
Hành hạ nhau vui lắm à?
“Lề mề, mau lên!”
Tống Mịch đạp người đàn ông một nhát, ông ta cắn răng gào lên, tiếng hét thê thảm không tả nổi vang xa.
“Tổ tông chúng mày tới rồi, ra nghênh đón…”
“Tổ tông chúng mày tới rồi, ra nghênh đón…”
“Tổ tông chúng mày…”
Bên trong rất nhiều người đi ra, nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp ngồi lù lù một góc, dưới chân là đàn em đắc lực của mình, thanh niên đầu trọc không kìm được tức giận.
“Cô là ai?”
Tống Mịch không vội, vừa ăn chocolate vừa hỏi lại: “Ngươi là người cầm đầu?”
“Người như cô muốn gặp lão đại? Không xứng!”
“Đến tư cách nói chuyện với bà đây mấy người còn không có, đến tận đây là nể mặt mấy người”
“Được, được. Tự tin là tốt, tự tin là tốt…”
Một tiếng cười lớn phát ra từ sau, đám người dần dứng tách sang hai bên nhường chỗ cho một ông già trung niên bụng bự. Ông già hai tay để sau lưng, đôi mắt híp quan sát Tống Mịch.
“Ông là người đứng đầu?”
Tống Mịch nhắc chân khỏi người đàn ông bên dưới, lúc này mặt mũi đã tái xanh vì mất máu, hai tay giơ lên cao buộc tóc, bộ dạng tùy ý, để lộ rất nhiều sơ hở, bọn họ muốn gϊếŧ bất cứ khi nào đều được.
Ông già gật gật đầu; “Là ta. Cô gái tìm chúng ta có việc gì không? Đây không phải chỗ trẻ con nên chơi”
“Chân của MJ là các người làm?”
“MJ?” Người đàn ông nghe đến cái tên này sắc mặt hết đỏ lại đen, rõ ràng vô cùng tức giận, căm ghét, ác ý nhìn Tống Mịch. Tức đến phá lên cười.
“Ha ha ha ha ha, cậu ta yếu đuối đến mức phải đi dựa vào một đứa con gái. Vậy cũng vinh dự cho Lưu Lang Bang của chúng ta quá! Cô gái, chúng tôi không muốn nhiều chuyện, cô giao MJ ra đây rồi chúng tôi thả cô đi”
Lưu Lang Bang…cái tên này…hình như…cô chưa từng nghe qua, không biết!
Quan tâm nhiều làm gì, đến thì đánh!
“Ông nghĩ ông là vô địch thiên hạ à? Tha cho tôi? Nực cười!”
Ông già tức giận, Tống Mịch hạ khóe môi. Chậm rãi lấy từ không gian một con dao săn, lao vào đám người trước mặt.
30 phút trôi qua, Tống Mịch mệt tới bở hơi tai, đứng một chỗ thở dốc. Khi nãy tốc độ của cô quả thật chậm lại, nhưng dù vậy đám người đối phương cũng không phải đôi thủ của cô. Đứng giữa đám thi thể đủ hình kỳ lạ, một con gió thổi qua khiến tóc cô bay bay, không khí càng thêm u ám, dưới ánh trăng vàng nhạt, êm dịu, ông già trợn trừng mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, đôi mắt âm u, lạnh lẽo như nhấn chìm ông ta xuống địa ngục.
Nội tâm không ngừng gào thét run sợ, cô ta không phải người…là quỷ!
Tống Mịch bước 1 bước, ông ta lùi một bước, đến khi chân không đủ sức đứng vững liền ngã khuỵa xuống. Lúc này, Tống Mịch phát hiện, ông ta mất 1 cánh tay.
“Đừng…qua đây…đừng…”
“Chỉ là lũ giòi bọ chui rúc nơi ống cống mà cũng dám động vào người của bà…”
Ông già mồ hôi tuôn như tắm, vật vã lùi về sau, lắp bắp.
“Không…không…rõ ràng…cậu ta cũng gϊếŧ phân nửa người của bọn ta…mấy người không thiệt…”
À rế??
Gϊếŧ hơn phân nửa…???
Tống Mịch ngạc nhiên: “Ông nói một mình anh ấy gϊếŧ hơn phân nửa người của các ông?”
“Đúng…đúng vậy…cậu ta còn cho nổ cả căn cứ, nếu không sao bọn tôi phải sống chui rúc ở đây, người lại ít như vậy…”
Woaaaa
Amazing!
Tống Mịch dừng bước, lạnh lùng nhìn người đang run rẩy bên dưới.
“Tha cho ông một mạng. Đừng nghĩ đến việc báo thù, ông làm không nổi đâu!”
Cô quay người trở về xe, lột bộ quần áo ngoài dính máu và bụi bận ném ra ghế sau. Vặn khóa, lái xe ra hải cảng.
Ánh đèn xe vừa biến mất, trong góc một đám người do Trình Minh dẫn đầu bước ra. Ông già vừa thở phào nhẹ nhão thì tiếng súng vang lên, đầu xuất hiện lỗ thủng, máu tươi chảy ra xối xả.
Trình Minh đứng bên cạnh nhìn Ôn Minh Viễn ra tay, cảm thán.
“Tàn nhẫn quá!”
Ôn Minh Viễn ném khẩu súng xuống đất, rút khăn lau tay rồi mới xoa đầu Trình Minh. Đằng sau hai người, một đám người mặc đồ đen đeo khẩu trang tiến lên thu từng cái xác vào bao tải, ném lên chiếc xe bên cạnh.
Trình Minh nói: “Dịch vụ dọn xác này thật tiện lợi! Chị dâu thật giỏi!”
Ôn Minh Viễn xuất thân hắc đạo thế gia, vị thế cũng cao. Hắn ta nhìn một chút, rồi có vẻ khó chịu nói
“Em không cần đi theo phục vụ bọn họ, ở bên anh yên bình sống hay ngang ngược hống hách đều được. Không cần quan tâm sắc mặt người khác”
Trình Minh dùng khuỷu tay huých vào bụng Ôn Minh Viễn, trừng mắt.
“Tôi không muốn nghe anh nói mấy câu này nữa! Phiền anh nhớ rõ, tôi tự nguyện chứ không bị bắt ép. Nếu Ôn đại thiếu không chịu được nhục nhã này thì phiền rời đi!”
Nói rồi quay người bỏ đi, Ôn Minh Viễn lập tức đuổi theo giải thích.
“Bảo bối, ý anh không phải như vậy, em cứ làm việc em thích, đừng quan tâm kết quả, anh đều ủng hộ em”
…
“Cho nên có thể sau này sẽ xuất hiện triệu chứng?”
“Hiện tại chị vẫn ổn, chưa có gì bất thường, không cần lo, tìm ra chất chứa bên trong chưa?”
“Không sao, cũng không phải không thể lành. À, đúng rồi, tìm mấy người của Treatport đứng chờ sẵn, đến sẽ lập tức đưa anh ấy vào kiểm tra.”
“Tìm được bà ta chưa?”
Ngạo Đường lờ mờ tỉnh dậy, chớp chớp mắt nhìn trần nhà bằng gỗ xa lạ. Bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện điện thoại. Anh khẽ quay đầu nhìn cô, cùng lúc đó Tống Mịch cúi xuống, hai mắt chạm nhau. Môi Ngạo Đường hơi mấp máy ‘nước’, cô lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.
“Được rồi, có gì chị đến rồi nói sau”
Tống Mịch đứng dậy rót nước, rồi cần thận đỡ anh ngồi dựa vào thành giường. Ngạo Đường vừa uống nước, vừa liếc xung quanh.
Đây không phải phòng của hai người, cách thiết kế cùng bài trí này, chắc chắn là đang ở trên thuyền lênh đênh trên biển. Cổ họng đã đỡ khô rát, Ngạo Đường nói.
“Chúng ta lại đi đâu vậy?”
“Thành phố B. Em đưa anh đi tham quan Fehlia”
Ngạo Đường trầm mặc không nói, nhìn đồng hồ trên tường, đã 7 giờ sáng, anh ngủ cũng được 4 tiếng rồi.
Không đúng, anh có nên tức giận không?
Cô lại tùy ý sắp xếp mọi thứ rồi!
Đừng nghĩ nói mấy lời ngon ngọt mà dụ được anh. Tiếp tục giận!
Nhận lấy viên thuốc từ tay Tống Mịch, ăn nhíu mày uống ực một hơi. Quá khó nuốt!
“Bảo bảo, chồng của Sở Du Duyệt là ai vậy?”
“Brian, tên quốc ngữ Mặc Việt Trạch”
Tống Mịch kinh ngạc hỏi lại: “Mặc gia? Mặc Mộ Thần?”
Ngạo Đường khẽ "ừ’ một tiếng nơi cổ họng.
Tống Mịch ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục hỏi.
“Bảo bảo, anh biết tổ chức WHITE không?”
Ngạo Đường bình thản trả lời: “Biết”
Tống Mịch thấy hơi là lạ, hình như có gì đó không đúng lắm.
Ngạo Đường nói chuyện với cô lại trả lời nhát gừng??
Mẹ nó chứ, anh còn giận à?
Này này, đừng có ỷ sủng mà kiểu!
Dù Ngạo Đường có ỷ sủng mà kiêu thì Tống Mịch cũng không làm được gì, nhẫn nhịn mỉm cười, tự nhủ.
Anh ấy bị thương, là bệnh nhân!
Bị thương, là bệnh nhân, bệnh nhân, bệnh nhân.
Không được tức giận, không tức giận!
Đây là chồng mình, đây là vợ mình, đây là nóc nhà!
Nén cơn giận xuống, cô tiếp tục hỏi: “Anh làm sao biết?”
“Lang thang trên điện thoại người khác vô tình đọc được”
Tống Mịch nói: “Vậy anh biết ai được gọi là KAE không?”
Ngạo Đường cúi đầu trầm ngâm, không nhìn ra được tâm tư nói đáy mắt, mãi mới nói.
“Không nhớ, nhưng tất cả những gì anh tìm được đều nằm trong vòng cổ của em”
Tống Mịch bất giác sờ lên cổ, không có gì chợt nhớ là mình đã ném nó trong không gian. Thò tay vào không gian lôi ra chiếc vòng cổ kim cương Black Orlov giơ ra trước mặt Ngạo Đường, nói.
“Trong này có những gì?”
“Nhiều lắm, không nhớ”
Tống Mịch: “Vậy em xem kiểu gì?”
Ngạo Đường cầm lấy sợi dây chuyền, trên dây chuyền có những hình tròn nhỏ cố định làm trang trí, nhìn rất vô hại. anh lần từng cái, tìm đến một vòng tròn ở giữa, ánh mắt chăm chú nhìn hình tròn, tay xòe ra với Tống Mịch.
“Kim”
Tống Mịch làm gì có kim, đành lấy lò xo trong khẩu súng dùng sức bóp nhỏ như mũi kim. Ngạo Đường cầm thanh sắt chạm vào hình tròn dí mạnh rồi xoay một vòng, hình tròn mở ra, bên trong là một ổ cắm.
Ngạo Đường với lấy máy tính của mình trên bàn, từ bên sườn lôi ra một giác cắm tương tự, cắm vào ổ cắm trên hình tròn, rồi đưa máy tính cho Tống Mịch.
Cô nhận lấy nhìn file đang mở trên màn hình loáng cái đã chạy xong. Nhấn đúp chuột, một loạt kiến thức được mã hóa chạy như bay trên màn hình rồi dừng lại. Từng chữ trên màn hình máy tính đều màu xanh dương, chỉ cần bấm vào 1 dấu chấm cũng hiện ra vô số thông tin. Nói cách khác, nhìn thì giống là một chương trình được mã hóa nhưng đây lại chính là trang chủ.
“Tổ chức WHITE là cái nào?”
Ngạo Đường dùng sức nằm trườn xuống giường, chậm lãi quay lưng lại với Tống Mịch, lạnh nhạt nói.
“Tự tìm đi, không biết”
Tống Mịch: “…” Anh…giỏi!
Hừ, nhiều như vậy…chậc…
Máy tính rất nhiều chữ, và vô số dấu. Muốn đọc hết chỗ thông tìn này sẽ phải hết 3 tuần. Tống Mịch nhìn, bấm vào từng cái để đọc. Càng đọc biểu cảm của cô càng cứng ngắc.
Bảo bảo à, anh thật trâu bò nha!
Trâu như vậy bị đuổi bắt là đúng lắm!
Bí mật quân sự, chính trị, quốc gia của cả thế giới đều bị anh nắm hết rồi!!??
Còn nữa…mấy cái dịch vụ đen của chính phủ này…anh thật giỏi nha…cả thế giới ngầm đều thu vào máy anh rồi.
Cả thế giới ngầm chính là gì?
Chính là bí mật chính trị, quân sự, của các quốc gia cũng như những thông tin về tổ chức truyền thông hay người ta không biết đến, nhưng sự việc không thể tưởng tượng trong quá khứ và hiện tại, những vụ giao dịch phi pháp, những toan tính của giới thống trị, những sự kiện bị chính phủ che dấu…đều nằm hết bên trong.