Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 86: Ꮆiết gà doạ khỉ.

Những vệ sĩ đã trải qua huấn luyện ngay lập tức chặn hết những người đang có mặt ở đây. Sắc mặt của mọi người lúc này đều không được tốt lắm.

“Những kẻ có mặt ở đây hôm nay, không một ai có thể chạy thoát.” Anh tàn nhẫn mở miệng: “Hôm nay tôi có thời gian, chúng ta cứ từ từ mà tính toán với nhau.”

Trong lòng mọi người đều rét lạnh, đến giờ mới nhận ra rằng mình chọc phải ổ kiến lửa rồi.

Lâm Quân ôm Lê Nhật Linh như đang ôm một món đồ quý giá, hôn lên vết sưng tấy trên trán của cô.

Cô nắm chặt áo sơ mi của anh, để lại trên chiếc áo được đặt may cao cấp một nếp nhăn. Trong mắt cô ầng ậc ánh nước, như một chú nai con bị thương: “Lâm Quân, tôi đau.”

Anh nhìn vào vết thương của cô rồi lại liếc nhìn đám người đang đứng xung quanh, dịu giọng nói: “Không sao nữa rồi, tôi để tài xế đưa cô đến bệnh viện ngay lập tức.”

Nghe anh nói như vậy thì cô càng siết chặt quần áo anh hơn, nước mắt cô lại tràn ra ngoài: “Không, tôi không muốn! Tôi sợ lắm!“ Nếu ở bệnh viện lại có thêm một đám người đến chắc đường cô thì biết phải làm sao đây?

“Đừng bỏ tôi lại! Lâm Quân, tôi sợ lắm!

Xin anh mà, đừng bỏ tôi lại một mình….“ Cô vùi đầu vào ngực anh, yếu đuối đến đáng thương.

Anh ôm cô như đang dỗ dành một đứa con nít: “Được, tôi sẽ không bỏ cô lại đâu.

Đợi lát nữa tôi tự mình đưa cô đến bệnh viện.

Lúc này cảm xúc của cô mới ổn định lại, cố chấp như một đứa bé: “Anh nói rồi thì phải giữ lấy lời, không được gạt tôt.”

Đến lúc này cô mới hơi thả lỏng.

Đây là tình huống gì vậy, khác một trời một vực với những tin tức được tung ra?

Không phải nói cuộc hôn nhân ba năm giữa Lâm Quân và Lê Nhật Linh chỉ cái vỏ bọc thôi ư? Không phải nói Lâm Quân ghét cay ghét đắng Lê Nhật Linh ư? Vậy thì tại sao Lê Nhật Linh dan díu với Hạ Huy Thành, làm ra chuyện mất mặt như vậy mà anh vẫn bảo vệ cô ấy?

Không lẽ nào…..

Cái tin được tung ra đó là giả!

Mọi người ngay lập tức bừng tỉnh, vừa hoảng loạn lại vừa sợ hãi.

Lâm Quân có thân hình cao lớn nên khi bế ngang thân thể gầy gò nhỏ bẻ của cô lên cũng không tốn chút sức lực nào.

Anh đi sang bên cạnh hai bước, nhìn xuống đống bừa bộn trên mặt đất, con ngươi sắc bén như chim ưng quét qua cả đám người. Khác xa hoàn toàn với con người dịu dàng ban nãy: “Đồ người nào vứt thì người đó đi mà nhặt lại.”

Không ai dám bước lên, giờ này mà bước ra nhận thì khác gì đi tìm chết.

“Giờ thì không ai chịu thừa nhận hả?”

Anh cười lạnh.

Cả đám im phăng phắc.

“Tốt lắm, vậy thì không ai được rời khỏi đây hết. Cả đám mấy người đứng hết ở đây đi, đến khi nào có người chịu ra nhận lại hết thì nói tiếp.”

Anh nói xong câu này thì bế Lê Nhật Linh lên xe.

Cả đám người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu câu này của anh có nghĩa gì.

Không ai được rời khỏi đây?

Chỗ này là ở trên đường, chẳng lẽ anh còn kiểm soát được hành động của bọn họ ư? Dù có người cũng hơi quá đáng nhưng dù sao họ cũng chỉ muốn phỏng vấn thôi, chưa thực sự đánh cô ta nên cũng chả sao cả.

Có tên đàn ông lá gan lớn nên không sợ, đầy vệ sĩ ra chuẩn bị rời đi.

Vệ sĩ giữ chặt lấy anh ta, móc lấy thẻ chứng nhận trên người anh ta ra. Sau khi xác định được nghề nghiệp và thân phận của anh ta thì cũng không hề gây khó dễ mà thả cho anh ta rời đi.

Những người khác cũng đang định bắt chước theo ai ngờ chưa đi được bao xa thì người này lại mang khuôn mặt ảm đạm quay trở lại: “Là lỗi của tôi, cầu xin tổng giám đốc Lâm tha cho tôi đi. Trong nhà tôi trên có người già dưới có trẻ nhỏ. Con tôi mới được ba tuổi. Tôi không thể mất công việc này được. Tôi không thể gánh nỗi cục nợ lớn như thế này không thì đời tôi coi như tiêu rồi.

Những người khác vừa nghe thấy thế thì đứng im không dám nhúc nhích.

Việc gϊếŧ gà doạ khỉ đã đạt được tác dụng, người vệ sĩ dẫn đầu đứng ra nói: “Lời anh Lâm nói các người đã nghe thấy hết chưa? Ai đã ném đồ vào người cô chủ thì lần lượt đến đây nhận đi. Nếu không thì tiếp đến sẽ còn thê thảm hơn anh ta nữa.”