Nhìn qua đôi bàn tay ngọc trắng xanh đang nắm cổ tay anh, bỗng nhiên Lâm Quân rất muốn biết bàn tay xinh đẹp như vậy không biết lúc anh vuốt ve sẽ như thế nào đây.
Đáy mắt chợt lóe sáng, anh ngồi lại bên giường của cô, nhàn nhạt mở miệng: “Nếu cô lại đổi ý thì tôi sẽ không dễ nói chuyện như vậy nữa đâu.”
“Biết rồi.” Lê Nhật Linh nghiến răng nghiến lợi.
Anh ngồi ở bên giường, cô nửa quỳ trước mặt anh, chậm rãi vươn tay dán lên ngực áo sơmi của anh. Ngón tay ngọc nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, một chiếc cúc áo đã được mở ra.
Mở ra liên tiếp mấy cúc áo, l*иg ngực cường tráng chữ Z của Lâm Quân hiện ra trước mặt cô.
Cho dù trong lòng không thoải mái, nhưng Lê Nhật Linh vẫn không thể không thừa nhận, bất kể là bề ngoài hay là dáng người của người đàn ông này đều không thể bắt bẻ.
Cúc áo được mở càng nhiều, cơ bụng như ần như hiện lại càng hiện ra rõ ràng.
Lê Nhật Linh cố gắng khống chế mình không chạm vào thân thể anh, nhưng vẫn không thể tránh khỏi va chạm.
Lúc đầu ngón tay cô lướt qua bụng anh, đυ.ng nhẹ vào một cái, lại nhanh chóng tránh đi. Anh cảm giác được, chỗ bị cô đυ.ng vào, cảm giác tê dại lan ra.
Người phụ nữ này, nhất định là ông trời phái đến tra tấn mình mà.
Lê Nhật Linh tuyệt đối không nghĩ tới, chuyện cô tránh không kịp, ở trong mắt Lâm Quân lại càng nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© hơn so với trêu chọc.
Mở hai chiếc cúc áo cuối cùng, cô còn chưa kịp đứng thằng người thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai tay đã bị anh bắt được.
Lòng bàn tay mềm mại bị ép dán chặt trên thân thể rắn chắc của anh, mu bàn tay trắng nõn và làn da khỏe mạnh màu lúa mạch hình thành sự chênh lệch rõ ràng.
Sức lực không địch lại anh, cô không rút tay ra được nên chỉ có thể bị ép dán chặt vào thân thể cực nóng của anh.
Nét mặt cô còn khó coi hơn khóc: “Anh mau buông tay, còn muốn bôi thuốc không?”
Anh thở ra một hơi nặng nhọc, kêu một tiếng trầm thấp: “Yêu tinh nhỏ” .
Lâm Quân thả tay ra, tùy tiện nằm trên giường trong phòng của cô. Bởi vì, anh càng chờ mong hình ảnh người phụ nữ này dùng tay thấm nước thuốc chạy khắp trên người mình.
Lê Nhật Linh nhìn anh một cái, dùng ngoáy tai thấm nước thuốc, động tác dứt khoát lưu loát giúp anh xử lý xong cổ tay, vẻ mặt và giọng nói ấy, giống như đang đối mặt với một đám rác rưởi: “Được rồi, có thể đi chưa?”
Lâm Quân nắm chặt tay cô, dắt tay cô nhấn trên cơ bụng căng đầy mà không khoa trương: “Chỗ này đau?”
Rõ ràng chỗ này chỉ bị mấy giọt nước bắn lên, vốn không hề bị phỏng.
Nhưng vốn không cách nào thuyết phục người đàn ông này, Lê Nhật Linh nhận thua, chỉ muốn tranh thủ thời gian kết thúc tất cả, đưa tiễn tên ôn thần này.
Cô đổi một cây ngoáy tai mới tỉnh, thấm nước thuốc, hơi cúi người xuống, gần sát bụng của anh.
Lâm Quân nằm ngửa trên giường của cô, hai tay chống đầu, từ góc độ này, dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng trong cổ áo của người phụ nữ.
Cô mặc áσ ɭóŧ đơn giản màu đen, nó hoàn mỹ bao lấy thân thể đẹp đẽ của cô, trắng đen đối lập rõ ràng, càng tôn lên da thịt trắng hơn tuyết, viên tròn mềm mại hấp dẫn người đến hái.
Người phụ nữ này còn có bộ dáng nhẫn nhịn sốt ruột, cô không biết thân thể của mình mê người thế nào.
Ánh mắt Lâm Quân tối lại, xoay người một cái, cưỡi trên hông cô, đè thân thể cô xuống dưới.
Lê Nhật Linh giãy dụa, hai tay lại bị anh thuận thế bắt chéo trên đỉnh đầu, càng thêm không thể động đậy.
“Này Lâm Quân, anh đang làm gì vậy?
Thả tôi ra, không phải nói bôi thuốc sao?”
Anh dán người trên xương quai xanh mê người của cô, dùng sức mυ'ŧ một hơi, thấy cô bắt đầu run rầy, mở miệng cười khẽ: “Thật là cô gái miệng nói một đằng lại nghĩ một nẻo, xem xem, thân thể cô rõ ràng rất thích đấy.”
Thích cái đầu anh á!
Lê Nhật Linh oán thầm trong lòng, trên mặt lại không thể vạch trần anh, đợi lát nữa vẫn phải xuống lầu ăn bữa tối, bây giờ nếu ồn ào quá mức, cuối cùng người khó xử vẫn là cô.