Vì Anh Là Bệnh Nhân Của Em

Chương 25: Thế giới 3 (3): Bất Tử Điện

***

Editor : Mộc Thuần.

Beta: Peach One

( Chỉ đăng độc quyền tại s1apihd.com - OneDay1303 & Wordpress - One Day )

***

Chung quanh Bất Tử Điện đều là hoang vu, gió to cuồn cuộn thổi cát bụi lên áo choàng Tần Trà rồi "phần phật" một tiếng thổi rơi nón của cô, bất ngờ không kịp đề phòng, đầu cô lộ ra dưới ánh mặt trời chói lóa, một lát sau đỉnh đầu bắt đầu tê dại đau đớn.

Tuy có thể chịu đựng nhưng chung quy vẫn rất khó chịu.

Nhưng cô lại đang ôm đứa bé, còn chưa kịp đưa tay đội mũ lại, đứa bé cũng rất nhanh đưa tay rời khỏi cái ôm của Tần Trà, một tay thân thiết che cô, một tay cẩn thận vuốt mái tóc bạc của cô, sau đó vô cùng nhanh chóng dịu dàng giúp cô đội mũ lại.

Trong chốc lát hắn đã làm xong, nắm tay thấp thỏm khoác lên vai Tần Trà, đôi mắt nghiêm túc nhìn cô, yên lặng mang theo chờ mong.

Tần Trà nhìn đôi mắt đen của đứa bé một chút, mím môi một cái, nói một câu đơn giản khích lệ: "Làm không tệ."

Hắn lập tức cười cong mắt, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, nhìn qua có chút dáng dấp Trường Hi lúc lớn lên ___

Không đúng đắn cười lên thì đúng là muốn mệnh.

Cậu bé đưa mặt chôn trở lại bả vai Tần Trà, dù cho áo choàng rất nặng, cô vẫn có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp như cái lò lửa của hắn, hoặc do mình là vong linh nên nhiệt độ cơ thể quá thấp, nhiệt độ cơ thể của Trường Hi đối với cô mà nói là vô cùng thoải mái, ôm đặt biệt ấm, với lại khá thoải mái nữa.

Cô cuối cùng đã biết vì sao Trường Hi trước đây thích ôm thân hình loli của cô đến như vậy, có thể nói là vì thân nhiệt của trẻ con rất ấm.

Đến gần biên giới hoang vu là một cái bia đá khắc đầy ma pháp trận, ra bên ngoài quảng trường trong tháp phồn hoa náo nhiệt, đặc biệt tương phản đối lập.

Tần Trà thì thầm một đoạn chú ngữ, sau đó ôm theo Trường Hi dễ dàng bước ra biên giới.

"Ngươi cần thứ gì?" Tần Trà thấp giọng hỏi đứa bé trong lòng, "Quần áo? Đúng rồi, quần áo."

Nuôi con nít chắc chắn cần rất nhiều thứ, đồ vật bên trong quảng trường nhiều đồ phiền phức, đã đi đến cuối đường nhưng cái gì cũng không có.

Cô chọn một cửa hàng nhìn tương đối thuận mắt thoải mái, chuẩn bị đi vào mới đột nhiên nhớ ra ___

Chết rồi, cô không có tiền.

Cô sợ ánh nắng mặt trời, cũng lười rời khỏi nhà vì bình thường mỗi lần đi ra, chủ thành đều có chuyện lớn phát sinh, trừ lần đó ra, từ xưa đến nay toàn là ngũ đại gia tộc cung cấp cung phụng, cô thích đồ gì cứ trực tiếp đốt.

Hơn nữa mình là vong linh, cô ngay cả ăn uống cũng không cần thiết.

Cho nên... nuôi con nít thật là phiền quá đi mà!

Vừa nãy còn nói một câu "Ta mua quần áo cho ngươi", bây giờ lại nói "Cục cưng à, ta không có tiền hay là chúng ta về nhà nha, tỷ tỷ sẽ lấy quần áo sửa nhỏ cho ngươi mặc."

Nhìn đường nào cũng thấy mất mặt quá vậy trời?

Tần Trà lúng túng đứng tại chỗ, chợt một gương mặt tái nhợt thanh lãnh vô cùng xinh đẹp, tràn đầy một cổ mồ hôi làm hết đẹp.

Trong lúc cô do dự, trạm canh gác trên cao trong quảng trường rộng lớn chợt vang lên tiếng chuông cảnh báo vang dội chói tai, mọi người chợt ngẩng đầu nhìn, một con chim to lớn vẫy cánh chim màu đen, nhe răng trợn mắt từ trên cao xông thẳng xuống dưới, vô số người sói từ trên lưng chim nhảy xuống.

Một đường phố vốn phồn hoa trong nháy mắt hỗn loạn, tất cả thường dân bắt đầu liều mạng chạy trốn, hướng đến phòng chạy nạn của học viện ma pháp.

Tần Trà giương mắt, đôi đồng tử co rụt lại, sau đó, mưa tên màu đen với sấm sét lôi đình nhanh chóng cùng lực lượng bay thẳng tới, nháy mắt xuyên thấu qua thân thể phía trước cách cô không xa, máu thịt bắn tan ra, mưa tên cuốn hài cốt vợt tới trước mặt Tần Trà, không khí bên trong dường như bị máu tanh nóng bỏng cuồn cuộn nổi lên.

Cô đặt Trường Hi xuống dưới đất, hai tay ở trước ngực hợp thành chữ thập, trong thời gian ngắn dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi, gió thổi dày đặc cùng tiếng gió gào thét quấn quanh mũi tên dài làm chệch hướng đi, lao thăng vào một tòa nhà bên trái, mái nhà vang lên một tiếng vang thật lớn rồi sụp xuống, đá vụng rơi rớt đầy đất.

Trong lúc hỗn loạn, một âm thanh chói tai từ giữa không trung đi tới, tất cả người sói đều nhảy xuống mặt đất, cơ thể bọn chúng rất cường hãn. Trong nháy mắt rơi xuống đất từ người biến thành sói, bắt đầu bắt người cắn xé.

Bọn chúng vô cùng có tổ chức mà tấn công tập kích về phía trước, từng bước một tiếp cận biên giới hoang vu, những binh lính tụ tập trong tháp cũng rất nhanh chạy tới, đôi bên không ngừng giằng co qua lại.

Mãi đến khi có người sói đánh tới Tần Trà, bọn chúng vừa mới giơ móng vuốt lên muốn tập kích phía trước, lại vĩnh viễn dừng dưới ma pháp trận to lớn màu đen dưới chân Tần Trà.

Cô cũng không có quá nhiều từ ngữ hoa lệ trau chuốt, miệng chỉ hơi mở, cực kỳ bình tĩnh nói ra hai chữ: "Khởi trận."

Tử khí trên người cô điên cuồng kích động, trong nháy mắt không khí vô hình lấy cô làm trung tâm đẩy ra ngoài, cái mũ "xôn xao" rơi xuống, mái tóc dài màu bạc theo gió bay lung tung, vân tuyến dưới lòng bàn chân tựa hồ sinh mệnh phó thác, chỉ chốc lát cũng đã kéo dài hướng ra phía ngoài, vẽ ra một trận pháp to lớn màu đen.

Ánh mắt mọi người đều đờ ra, dùng một loại vẻ mặt không thể tin được nhìn trận pháp càng lúc càng lớn, cuối cùng lan đến biên giới mà mắt thường không thể nhìn được.

Trường Hi đứng bên cạnh cô, lung lay lúc lắc ổn định cơ thể mình, hắn vươn tay muốn lôi kéo góc áo Tần Trà để mình đứng cho vững, nhưng cuối cùng lại thu tay về, mặc cho cơ thể mình đang xóc nãy lắc lư trong không khí dâng trào.

Hắn hơi ngước đầu, có chút si mê nhìn gương mặt lạnh lùng cùng nét mặt tú lệ của cô.

"Phá."

Một chữ trầm lạnh mà rõ ràng, rõ ràng là một giọng nói thanh lệ, lại như tiếng kèn tử vong, vừa mới dứt lời đã bẻ gãy nghiền nát toàn bộ người sói trên trận pháp thành bột phấn.

Không cách nào kháng cự, sức mạnh tuyệt đối khiến kẻ khác phủ phục.

Đó chính là huyền thoại.

Lúc Ai Duy mang theo các cao thủ học viện ma pháp chạy đến, trong đầu chỉ còn một câu ___ đây chính là sức mạnh trong truyền thuyết.

Xác định được tất cả người sói đã chết, cô thu trận pháp lại, sau đó phản ứng đầu tiên chính là, mẹ kiếp, tóc bị cháy nắng mất!!!

Cô đưa tay "xoàn xoạt" một chút, đem mũ chụp lên lại.

Tần Trà cũng không có chú ý đến biểu tình của thường dân, vừa thu trận pháp lại cũng rất đứng đắn nói với Trường Hi: "Chúng ta nên thảo luận một chút về vấn đề quần áo."

Trường Hi đứng trên mặt đất, Tần Trà khom lưng nhìn hắn, sắc mặt đứa bé bình tĩnh, ánh mắt đen láy nhìn Tần Trà, dáng dấp vô cùng nhu thuận.

Tần Trà nói, "Tiểu An Tạp, ngươi mặc váy chắc chắn rất đẹp."

Tiểu An Tạp:...

"Quay về chỉ có ta và ngươi, mặc cái gì cũng không sao."

Tiểu An Tạp:...

Tần Trà rất nghiêm túc nghĩ đến vấn đề quần áo của Trường Hi, cho nên giọng nói oang oang bất ngờ của Ai Duy mập kia quả thật dọa Tần Trà giật mình.

"Ngài Tần!!" Nét mặt tươi cười của Ai Duy đuổi kịp phía trước vừa khen vừa cảm tạ, "Thật sự quá cảm kích ngài vừa rồi .... ở trong tháo mới miễn đi một hồi túng quẫn cùng tử vong, ngài là pháp sư vĩ đại nhất, sức mạnh truyền kỳ, thật khiến cho người ta kinh ngạc."

Tần Trà lúc này mới chú ý đến tất cả mọi người trên đường đang... kỳ quái nhìn cô???

Cái biểu cảm này...quá cuồng nhiệt?

... Chờ một chút, cô chẳng phải là chỉ sử dụng một trận pháp đơn giản thôi sao? Người sói trên mảnh lục địa này không phải là sinh vật bậc thấp sao? Giải quyết một cách đơn giản không phải là điều rất bình thường hay sao?

Cô ho nhẹ vài tiếng, "Cũng chỉ là người sói..."

Ai Duy thì thầm không ngừng khen ngợi, một lát sau hắn mới cười ngượng tôn kính nói, "Tần", hắn ta thoáng hạ giọng, "Đó là ma nhân."

Là sinh vật hắc ám biếи ŧɦái chỉ đứng sau xác sống! Diệt một con cũng không dễ mà ngài chỉ thoáng một cái liền diệt một đám!

Sau đó Ai Duy lại lập tức vung lên dáng cười nhiệt tình nói, "Bên ngoài rất nắng! Không bằng ngài Tần đi đến học viện ma pháp xem chút, mọi người rất muốn gặp ngài một lần."

Phía sau Ai Duy là các thiếu niên mặc quần áo tươi trẻ, gương mặt khát vọng nhìn cô, Tần Trà bị nhìn có chút áp lực lớn, cô đang muốn từ chối, Trường Hi lại lôi kéo vạt áo của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt không sai dịch nhìn cô chằm chằm.

Tần Trà cúi đầu:... Cô không hiểu đây là chuyện gì ... biểu hiện của ánh mắt này là ... xin ôm?

Trước mắt bao người, tiểu quỷ nhỏ ngươi đừng dính người như thế chứ!

Sau đó miệng Trường Hi hơi mở, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nghiêm túc nhìn Tần Trà, miệng phun ra một tiếng: Ôm.

Ai Duy ở bên cạnh kiên nhẫn thăm dò: "Tần, ngài xem? Chúng ta chung quy vẫn phải cảm ơn ngài."

"Không cần," Tần Trà kéo tay nhỏ Trường Hi qua, tỏ vẻ trấn an, một bên trả lời Ai Duy, "Nói cảm ơn bằng cách..."

Cô dừng một chút, vẻ mặt thần bí bình tĩnh nói, "Trả thù lao đi."

Tần Trà vì sự dũng mãnh của mình mà cảm thấy kiêu ngạo: "Cho nhiều một chút."

Ai Duy:...

Tần Trà cầm tiền mua quần áo xong, chủ cửa hàng căn bản không chịu nhận. Tần Trà lạnh mặt, trực tiếp để túi tiền lên trên bàn, ra cửa, phát hiện Ai Duy cùng những học viên kia còn chưa rời khỏi, cô có chút kỳ quái.

Ai Duy lập tức tiến lên, "Bọn họ muốn gặp ngài một lần, nói một câu là được."

Cô không chú ý, Trường Hi cúi đầu, mặt âm trầm.

___ Luôn luôn có rất nhiều người đáng ghét thích cướp giật đồ của hắn.

___ Sự chú ý của cô không thể nào chỉ đặt lên một mình hắn, đều do những người đó.

___ Những người này thật đáng ghét.

Hắn mở miệng, phun ra mấy chữ cực kỳ yếu ớt, âm tiết vỡ vụn: "Biến đi, biến hết đi."

Thanh âm kia quá yếu, không ai nghe được, nhưng trong nháy mắt khi hắn vừa dứt lời, mọi người trong mười thước xung quanh bọn họ đều đột nhiên biến mất tại chỗ.

Mọi người bị truyền tống về học viện có chút mơ hồ, mà Tần Trà đang đứng đó lại càng mơ hồ.

"Sao đột nhiên lại trở về..." Học viện ma pháp cách đây cũng không xa, cũng không cảm nhận được sát khí, Tần Trà khom lưng đem Trường Hi đang cố chấp keo lấy ống tay áo cô tăng độ tồn tại ôm lên.

"Đừng quá dính người, tiểu quỷ à."

Tần Trà khởi động truyền tống trận, giọng nói mang theo chút ý cười, "Ta sau này sẽ không ôm ngươi nữa, đây là lần cuối cùng."

Trường Hi càng dùng sức chôn vào bả vai cô, khóe miệng len lén nhích vành tai Tần Trà, vành tai của cô rất trắng, hắn tưởng tượng đến bọ dáng vành tai này đỏ lên, sau đó siết chặt góc áo Tần Trà.

Ngài sẽ ôm ta lần nữa.

Hắn ở trong lòng nàng phun ra vài chữ yếu ớt, thiếu niên mười một mười hai tuổi đã mơ hồ hiểu được một chút cảm xúc trắng đen Trong truyền tống trận gió gào thét, âm tiết yếu ớt của hắn căn bản không bị bất luận kẻ nào nghe thấy.

"Ngài chỉ cần nhìn ta."

Hoàn toàn, mãi mãi.

***

Đào: Qua mấy thế giới rồi mà tính chiếm hữu của anh nhà mỗi lúc một cao :))). Thương chị!