***
Editor : Mộc Thuần.
Beta: Peach One
( Chỉ đăng độc quyền tại s1apihd.com - OneDay1303 & Wordpress - One Day )
***
Nhà Trường Hi ở gần đó, vòng ra phía sau rừng cây rậm rạp, rất nhanh đã đến cửa thành, nơi ấy có một ngôi nhà lớn được dựng bên trong cây, từng gian phòng có một sợi dây kéo thô sơ bắt thành cầu nối thông qua từng phòng liên tiếp nhau, vô cùng đơn sơ. Quả là một kiến trúc vô cùng đặc sắc.
Những nhóm nhà cây dựa sát vào nhau nằm trên một khoảng đất trống trải, phong cách bố trí theo kế hoạch mà xen kẽ vào nhau, không ngăn trở cho ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất. Điều quan trọng là một căn phòng toàn cây lớn như vậy, chỉ có một cái thang thô kệch để lên xuống, thang gỗ hai nơi có hai cái sào dài, ước chừng cao khoảng một thước rưỡi, trên đỉnh sào còn có cái chậu nhỏ, bên trên đặt ngọn đèn dầu.
Tần Trà đại khái hiểu rõ, Kiêu Điểu sẽ không bay qua bởi chúng sợ ánh sáng.
Một người chống giữ cửa ô, muôn người chẳng phá nổi.*
*Chống giữ, như nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai 一夫當關,萬夫莫開 (Lí Bạch 李白)
Thực tế thì điều này chẳng có ích lợi gì, bọn chúng nếu muốn công kích thì sẽ luôn tìm ra mọi cách, chẳng hạn như cuộc tấn công mà cô đã trải qua ở Bất Nhật thành.
Trên đường đi, Trường Hi đều đi song song với cô, lúc chuẩn bị trèo lên cái thang, hắn lại đi vòng ra phía sau cô, dừng lại hỏi: "Ngài có thể leo lên không?"
Thiếu niên im lặng nhìn Tần Trà, giọng nói rõ ràng có chút lo lắng.
Tất nhiên là được.
Tần Trà đưa thanh gỗ cho Trường Hi, một đường dọc dìu lên lan can gỗ, Trường Hi vẫn theo sau lưng cô, sợ cô ngã xuống.
Cho dù biết rõ cô có ngã xuống, mình cũng không thể làm gì được.
Leo hết thang gỗ, Trường Hi liền đi lên phía trước dẫn đường, đi thẳng đến nhà gỗ tối tăm hẻo lánh, vừa vặn phía sau nhà có khá nhiều cây xanh. Đặc biệt là hướng xây nhà khác hẳn những ngôi nhà tuân theo quy luật Bắc Nam thông thường, nó trơ trọi núp phía sau cây đại thụ, gian nhà không lớn, hơn nữa lá cây rậm rạp gần như che hết sau tán cây. Vì bị lá cây che hơn phân nữa, nhìn qua tính bảo mật riêng tư vô cùng tốt.
Bên trong phòng cơ bản không có nhiều đồ vật, mé góc phải là chiếc giường, bốn cái cọc gỗ phía trên chắp vá lung tung tạo thành tấm phiến, bên trên còn có một lớp vải bố, góc bên trái là một cái tủ lớn cao bằng người, bên cạnh là một khung cửa sổ, bên dưới cửa sổ là bàn ghế.
Trường Hi dùng tay áo xoa xoa cái ghế, ý bảo Tần Trà ngồi xuống, sau đó hắn mở ngăn tủ ra, đem chăn bông từ trong mang ra ngoài.
Tủ có hai tầng, tầng trên thật chỉnh tề xếp thả chăn đệm, tầng dưới là quần áo của hắn cùng vật dụng hằng ngày.
"Ta đi ra ngoài phơi chăn."
Thân hình hắn thon gầy yếu ớt, ôm chăn nệm trên giường càng tô thêm dáng người nhỏ bé, vì để cho chăn không bị chạm xuống nền đất mà hắn đem toàn bộ để lên đầu, cảm giác như cả người đều bị chăn đè.
Phía dưới chăn, Trường Hi lộ ra đôi mắt đen thẫm, nghiêm túc nhìn Tần Trà chằm chằm, "Mong ngài đợi ta một chút, ta rất nhanh sẽ trở lại."
"Ngài không cần rời khỏi nơi này", khóe miệng Trường Hi cong lên rất nhỏ, không hề chớp mắt nhìn Tần Trà, "Ngài sẽ ở lại đây, đúng chứ?"
Giọng hắn khàn khàn yếu ớt chất chứa cả chờ mong.
Tần Trà ngồi trên chiếc ghế lung lay, nhìn lưới qua bên trong phòng.
Ở đây chỉ có một cái giường.
Trường Hi cũng đã mười bốn mười lăm tuổi, cũng không tính là trẻ con, huống chi kẻ mù kia đã vào thành, cô phải luôn nghĩ cách trà trộn vào bên trong để tìm ra "hắn".
"Ta sẽ không ở lại chỗ này", gương mặt Tần Trà có chút anh khí*, đôi mắt đen cùng lông mi dài nghiêm nghị, ánh mắt cô nhìn ra ngoài ban công nơi có những vụng nhỏ loang lổ lốm đốm, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và lãnh đạm, "Ta chỉ ở đây nghỉ ngơi một chút rồi sẽ rời đi."
*Khí khái hào hùng.
Cô dừng một chút, lại bổ sung, "Cảm ơn ân cứu mạng của cậu, ta sẽ báo đáp cậu."
Bị từ chối.
Trường Hi mở to hai mắt, có chút tổn thương mà chống lại ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Tần Trà. Nhìn một lúc lâu, phát hiện cô không có dấu hiệu mềm lòng, hắn liền tức giận quay người lùi về phía sau, vùi đầu vào trong chăn, bộ dáng cự tuyệt Tần Trà ở đối diện, xoay người ôm chăn đi ra ngoài.
Trường Hi mang chăn phơi lên thân cây phía trước nhà, Tần Trà vẫn bình tĩnh như trước, không tự chủ mang theo ánh mắt xa cách, cứ như đâm vào trong lòng hắn, không ngừng lặp đi lặp lại nhắc nhở hắn rằng___
Cô ấy không muốn ở chỗ này, cô muốn rời đi.
Cô muốn đi tìm cái người mà cô cần phải cứu giúp.
Sẽ không có chuyện cô coi hắn là bảo bối mà đối đãi.
Đôi mắt đen sâu thẫm của hắn nhìn xuống mặt đất, lông mi dài che dấu lệ khí dưới đáy mắt bốc lên, thiếu niên không biết cái gì gọi là đố kỵ thì đã đố kỵ đến phát điên.
Hắn làm kẻ mù đã vài chục năm, từ lúc sinh ra đã khoác trên mình cái danh "quái vật" khiến người người chán ghét cùng sợ hãi. Cuộc sống của hắn hoàn toàn âm u và tĩnh mịch, mang hết tất thảy những bất hạnh cùng u ám mà sống, bị người ta chà đạp, mắng chửi, hay là bị người đánh gần như bán sống bán chết. Trên người hắn toàn là dấu vết của tội ác, mà hắn, cũng sa vào tội ác, nhưng đến một ngày, trong bóng tối tĩnh mịch âm u ấy hắn thấy được một người, đó là lần đầu tiên hắn có thể "nhìn thấy".
Hắn dường như thấy được sự cứu rỗi.
Không có cách nào để diễn tả sự khϊếp sợ cùng mừng như điên bao phủ lấy toàn thân hắn, hai tay hắn gắt gao nắm chặt thân cây, môi cắn vào nhau đến ứa máu, hắn sợ mình phát ra âm thanh nào đó hù dọa "món quà" mà trời cao ban tặng.
Đây là "món quà" thuộc về riêng hắn, hắn muốn cô ở lại nơi này, để cô vĩnh viễn ở đây cùng hắn.
Trường Hi đi một chuyến tới phía Bắc hái thuốc cho Tần Trà, lúc trở lại đã bị một lão thái thái ngăn cản.
Lão thái thái tuổi tác đã cao, trong miệng luôn thích nhắc tới "thiện có thiện báo, ác có ác báo", khói phật quẩn quanh, tiếng mõ lượn lờ, lão thái thái đối với ai cũng tốt, cho dù tất cả mọi người chán ghét hắn, lão thái thái vẫn như trước đối với hắn mang thiện ý khó có được.
Lão thái thái thấy Trường Hi bước vào cửa, bà lập tức đi đến, phong sương* chồng chất trên khuôn mặt đầy nếp nhăn mang theo biểu cảm rất hòa ái, bà tỉ mỉ quan sát thiếu niên khô gầy một lúc lâu, mới cực kỳ lo âu hỏi, "Con à, có phải con gặp phải thứ gì không sạch sẽ đúng không?"
* Phong sương (nói khái quát): thường dùng để ví những nỗi gian nan, vất vả trong cuộc sống
Trường Hi nghe vậy sửng sốt.
Lão thái thái nhìn dáng dấp sững sờ không nói lời nào của thiếu niên, nhịn không được nhắc nhở hắn, "Lúc trước lão nhìn thấy con trên bậc thang vẫn luôn nói chuyện với không khí, lão đứng khá xa nên không nghe con nói cái gì, sau đó trong tay con lại đột nhiên xuất hiện một khúc gỗ."
Miệng Trường Hi khẽ nhếch, đôi mắt cũng vì kinh ngạc mà hơi mở to.
Lão thái thái cho là hắn sợ sệt, liền dạy bảo, "Con đó, mau tới Ma bà để xua đuổi tà khí, tám chín phần là do con chọc phải thứ không sạch sẽ."
Trường Hi đại khái đoán được - vị kia không có thực thể, cho nên không cách nào nhìn thấy cũng như chạm vào được. Có lẽ nên nói là, cô giống loài Kiêu Điểu biến dị nào đó, cho nên "nhân loại" vô pháp chạm vào. Nhưng ăn mặt trên người cô lại không giống Kiêu Điểu. Nhưng mà, mặc kệ là cô mặc cái gì, đối với hắn điều quan trọng nhất:
Trừ mình ra, không ai có thể thấy được cô.
___vì cái gì mình không thể độc chiếm được ngài ấy?
___ mình có thể hoàn toàn độc chiếm ngài ấy.
Trong chớp mắt, ánh mắt của Trường Hi vô cùng nóng cháy và cuồng nhiệt. Chỉ là, trong nháy mắt hắn liền đem tất cả điên cuồng lộ ra bên ngoài kia thu dọn sạch sẽ, bày ra gương mặt chất phát, biểu cảm có chút bí ẩn quái dị.
Chuyện như vậy thật sự quá... làm người khác muốn phun máu.
Tần Trà ở trong phòng kiểm tra vết thương của mình, vết thương mặc dù nặng nhưng chỉ toàn là ngoại thương, nghỉ ngơi tu dưỡng một hai ngày vết thương nhất định sẽ khép lại, lúc đó hành động của cô hẵn sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Nhiệm vụ của "bệnh nhân" này quả thật có chút vướng tay vướng chân, cô đến đây bất quá cũng chỉ mới có ba ngày, trải qua vài lần sống chết, vậy mà thế giới xa xa này còn chưa chịu tan rã.
Hơn nữa cốt truyện cùng tuyến thời gian quả thật có chút phức tạp, nhưng dù có xảy ra vấn đề gì đi chăng nữa, tâm điểm duy nhất vĩnh viễn chính là bảo đảm an toàn cho bệnh nhân.
Điểm này không thể nghi ngờ.
Tần Trà đang tính toán khi nào mình đi vào trong thành tìm kẻ mù kia, Trường Hi đẩy cửa đi vào, hắn cầm chén gỗ nhỏ, nhẹ nhàng đặt trên bàn trước mặt Tần Trà, hắn đột nhiên quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn cô, thần thái bình tĩnh cứng cỏi, vẻ mặt mê luyến làm người ta có cảm giác sởn tóc gáy.
"Ngài đừng rời khỏi đây có được không?". Hắn hèn mọn mà khẩn cầu, "Ngài muốn có cái gì, ta cũng sẽ đáp ứng ngài, nhưng mà ngài có thể ở lại chỗ này cùng ta không?"
Tần Trà đột nhiên phát hiện, tư thái và giọng nói của người trước mắt này, đều mang một cảm giác quen thuộc quỷ dị.
Ngay sau đó trên gương mặt Trường Hi lại hiện lên vẻ khổ sở cúi đầu, cả người toát lên ý vị buồn bả, ỉu xìu, "Ở đây không ai thích ta cả, chẳng người nào nguyện ý kết bạn với ta."
"Ngài là người đầu tiên", Tần Trà nghe hắn ủy khuất nói, "Cũng là người duy nhất."
Tần Trà đang định tiếp tục từ chối lại bị ngăn ở trong miệng, không thể há mồm.
Đồng thời nghĩ ___ mình đại khái là bị kẻ mù dằn vặt đến điên rồi sao? Bây giờ nhìn ai cũng nghĩ người đó không bình thường, rõ ràng là Nghiêu Tửu bé bỏng, thấy thế nào cũng là đứa nhỏ biết điều.
Cuối cùng Trường Hi còn muốn nói, "Ta không cần ngài trả ơn cứu mạng, ngài chỉ cần ở bên ta là được rồi."
Đứa nhỏ ngay thẳng thông minh này làm Tần Trà xấu hổ mà mềm lòng.
"Ta", Tần Trà dừng một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng, " Ta trước tiên ở lại vài ngày."
Cô nhìn thấy Trường Hi tức khắc ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên nụ cười ngây thơ vui vẻ, cô cũng khó khi mà khẽ mỉm cười một cái.
"Trường Hi là một đứa nhỏ tốt tính như thế, tại sao lại không có người thích chứ."
Ánh mắt Tần Trà nhẹ nhàng nhìn vào thiếu niên, giọng nói cô vô cùng hờ hững. Thế nhưng rơi vào trong tai Trường Hi, hắn lại cảm thấy rất ấm áp.
"Ngài đồng ý rồi," Trường Hi nắm chặt tay, khắc chế hành động muốn ôm cô của mình, hắn nhìn Tần Trà nở nụ cười nhu thuận, cúi đầu nói, "Ngài không được đổi ý đó."
"Phải luôn luôn ở bên cạnh ta."
Tần Trà thấy có gì đó hơi sai sai, đang muốn nhắc nhở Trường Hi là cô chỉ "ở đây vài ngày", Trường Hi rất ân cần mà cầm chén bưng lên cho cô, vẫn duy trì tư thế quỳ một chân trên đất, thiếu niên gầy yếu dùng ánh mắt chân thành trong suốt không hề che dấu mà nhìn cô, "Ngài ăn một chút gì đi đã."
Tần Trà nhận lấy, phát hiện thiếu niên vẫn như trước cẩn thận tránh tiếp xúc với cô, có chút bất đắc dĩ, cũng có chút chua xót trong lòng.
Thiếu niên này khẳng định từ nhỏ đã chịu rất nhiều tổn thương, thế nhưng hắn vẫn có thể sống chân thành và cởi mở.
So với tên biếи ŧɦái nào đó tốt hơn nhiều.
Trời gần tối, Trường Hi đem chăn đệm đã hong khô thu lại, sau đó cẩn thận tỉ mỉ mang chăn đệm trải lên giường, lại từ trong ngăn kéo lấy ra một túi vải nhỏ dài nhỏ cho Tần Trà làm gối.
Tần Trà tỏ vẻ mình có thể ngủ trên mặt đất, cô trước đây đã từng huấn luyện qua dã ngoại, hoàn cảnh ác liệt hơn cũng đã trãi qua, bây giờ có phòng cho cô nghỉ ngơi, cô đã cảm thấy quá đủ, ngủ chỗ nào cũng không sao.
Nhưng mà Trường Hi rất bướng bỉnh, "Trên người ngài có thương tích."
"Không sao hết, ta đã quen rồi", Tần Trà dựa lưng vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi, "Đối với trẻ con, quan trọng nhất là được ăn và ngủ ngon."
Trường Hi nhìn Tần Trà tư thế an ổn trên mặt đất, không nói một lời liền thẳng thừng mở cửa đi ra.
Tần Trà mở mắt ra, chống mộc trượng đi theo, phát hiện thiếu niên ôm đầu gối ngồi bên cạnh cửa, có chút dở khóc dở cười.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Trường Hi nghiêm túc nói: "Ngài ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất, ngài ngủ dưới đất, ta ngủ bên ngoài."
Tần Trà:...
Nhất thời cô không biết phải đáp lại đứa nhỏ này như thế nào mới tốt.
Cho nên đứa nhỏ này thực sự vừa xảo quyệt, vừa ngoan ngoãn đến mức làm lòng người ấm áp.
Cuối cùng Tần Trà nằm trên giường, chăn đệm trên người rất sạch sẽ, không có mùi vị gì, mà Trường Hi tìm mấy bộ quần áo tùy ý trải trên mặt đất, liền nằm xuống ngủ.
Trước khi ngủ, Trường Hi cùng cô có cuộc nói chút chuyện phiếm ngắn ngủi.
"Ngài có thể nói cho ta biết, ngài tên là gì không?"
Chắc do trong người có thương tích, mấy ngày nay thần kinh cũng căng chặt, hơi thư giản nằm trên giường, cơn buồn ngủ liền kéo tới cuộn trào mãnh liệt, Tần Trà buồn ngủ, nhưng vẫn chống lại tinh thần trả lời thiếu niên, "Tần... Tần Hồi."
Tên này chỉ quẩn quanh bên miệng Tần Trà, rốt cuộc cũng không nói ra.
Cô cũng không rõ lắm cái gọi là "mười năm trước", vậy mười năm sau đến tột cùng có ảnh hưởng gì, nhưng mà cô nhớ kỹ Nghiêu Tửu đã từng đề cập đến "chị" của cô. Cô mơ hồ nghĩ, mười năm trước cô gặp phải kẻ mù và tất nhiên cũng gặp Nghiêu Tửu, chính là vì cô đã tới mười năm trước mới có thể sản sinh ra ảnh hường mười năm sau.
Kẻ mù này ngay từ đầu đã bám lấy cô không tha, rất có thể nguyên nhân là do mười năm trước.
Thế thì lại có thêm một vấn đề, mười năm trước, cũng chính là cô bây giờ đến tột cùng là làm cái gì mà dẫn đến kẻ mù kia vừa nhìn thấy cô liền không bình thường như vậy?
"Tần Hồi", lúc Trường Hi đọc cái tên này, bên trong đều hàm chứa quyến luyến cùng thân mật, nỉ non một hồi, sau đó lại hỏi tiếp,"Ngài là... quân nhân sao?"
Tần Trà vốn muốn ngủ, lại mơ mơ màng màng thanh tỉnh chút, cô có chút buồn cười hỏi hắn, "Chẳng phải ngươi luôn cảm thấy ta là Kiêu Điểu sao?"
"Sau khi thấy ngài mặc xong áo khoác, ta mới phát hiện đó là áo giáp", Trường Hi nhẹ nhàng hỏi, "Cho nên, ngài là quân nhân đúng không?"
Hơn nữa lại còn là tướng quân, trang phục kia chỉ có cấp tướng quân mới có thể mặc.
Tàn trà im lặng trong chốc lác mới trả lời, "Cũng xem là vậy."
"Vậy sao ngài lại xuất hiện ở trong thành Bình Giang chứ?"
Tần Trà thực sự nhịn không được cơn buồn ngủ, mí mắt nặng nề, giọng nói cũng bắt đầu không rõ, "Sơn băng địa liệt*, bị người ta ném tới đây."
(* núi lở đất mòn)
Trường Hi cuối cùng ý thức được Tần Trà đã sắp ngủ, hắn nhìn mặt Tần Trà, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
"Ngài ngủ đi", hắn dừng một chút, lại bổ sung thêm, "Tướng quân."
Tần Trà đã chìm vào trong giấc ngủ, mê man suốt một canh giờ, cô đã gần bốn ngày chưa được chợp mắt nghỉ ngơi thật tốt.
Trường Hi nhẹ nhàng từ dưới đất bò dậy, sau đó đi tới trước mặt Tần Trà, hắn cúi đầu chăm chú nhìn cô.
Hắn cong môi, khom lưng, vươn tay chọc chọc gò má Tần Trà, ngón tay lướt qua da của cô, hắn nhẹ giọng nói: "Ngài đã đồng ý, xin ngài tuyệt đối đừng đổi ý."
Đã nói ở bên cạnh ta.
Thì xin ngài ngàn vạn lần đừng rời khỏi ta.
Nếu không, ta sẽ nhịn không được mà dùng xiềng xích khóa lại, giữ ngài cả đời ở đây.
Để ta là người duy nhất có thể nhìn thấy ngài, khóa ngài vĩnh viễn vào trong mắt ta.