Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả

Chương 9: Chân tướng bại lộ

Mộc Miên cứ thế sống những tháng ngày buồn tẻ bên cạnh hắn. Mỗi lần đề cập tới việc tìm cha mẹ, đều bị hắn dắt mũi chuyển chủ đề, dẫn tới bây giờ vẫn còn không có thông tin gì cả.

Mấy tháng trời cô chỉ ở trong biệt thự, không hề bước chân ra ngoài, vẫn luôn nghĩ hắn đang cố gắng hết sức giúp

cô tìm kiếm.

Cô ngồi ngoài ban công, hứng những tia nắng ấm áp. Trên chiếc bàn trong nho nhỏ cạnh đó có một tách trà và cuốn sách đang đọc giở. Cô vươn mình một cái đứng dậy, cảm thấy vô cùng chán nản nên đã quyết định tới phòng làm việc của hắn.

---------------------------------------

"Chủ tử, ông bà Mộc phải làm thế nào đây?"

Tư Đồ Thần giữ im lặng nhìn vào hư vô, ngón tay trên đầu gối theo một tiết tấu đều đặn. Hắn ngồi trên ghế lót da, xoay xoay vài cái mới mở miệng: "Cứng đầu thật đấy..."

Lâu như vậy rồi, hai người kia vẫn không chịu đồng ý để cô ở bên cạnh hắn. Cô ở bên hắn có chỗ nào không tốt cơ chứ? Ăn ngon mặc đẹp, lại có thể không cần để ai vào mắt.

Ông bà Mộc dù thế nào vẫn cương quyết không ủng hộ, bất kể là dùng thủ đoạn gì khiến kiên nhẫn của hắn đã sớm hết. Nếu không phải họ là cha mẹ, có tầm ảnh hưởng rất lớn đối với cô thì hắn việc gì phải phí sức như vậy, cứ trực tiếp giữ cô lại là được rồi.

Giongj nói lạnh lẽo của hắn vang lên, giống như một mệnh lệnh, cho dù là cha mẹ cô, chỉ cần muốn đem cô rời khỏi

hắn, đều không chút lưu tình: "Không còn giá trị nữa, xử lí đi."

Hắn vừa dứt câu, đồng thời một tiếng "choang" chói tai vang lên ngoài cửa. Cả hai người trong phòng đều nhìn về phía đó: "Ai!"

Đĩa đựng hoa quả vỡ tan trên mặt đất khiến những mảnh sứ văng khắp nơi. Hắn đẩy cửa ra, chỉ thấy cô đang run rẩy đứng đó: "Em nghe thấy gì rồi?"

Âm thanh lãnh đạm bên tai kéo cô trở lại thực tại.

Thì ra Mộc Miên tới đưa chút hoa quả cho hắn, khôn ngờ lại tình cờ nghe được chuyện điên rồ này. Người mà cô cho rằng vẫn đang dốc sức giúp cô tìm kiếm cha mẹ, thật ra lại chính là kẻ đứng sau màn của vụ mất tích này. Hơn thế nữa, hiện tại hắn còn muốn... gϊếŧ họ...

Nước mắt cô ồ ạt trào ra. Biết cô nghe thấy mọi chuyện rồi, hắn còn có thể bình tĩnh như vậy, rốt cục...: "Tư Đồ Thần, anh muốn làm gì họ?"

Thanh âm của cô run run lại kiên quyết, giống như muốn ngay lúc này ép hắn nói ra mọi chuyện.

Tư Đồ Thần không chút nao núng đáp lại: "Nghe thấy rồi vì so phải hỏi lại?"

Cái đầu nhỏ của cô lắc liên tục: "Không phải, em không tin, anh sẽ không làm như vậy."

Hắn đút hai tay vào túi quần, từ trên cao nhìn cô: "Tin hay không tùy em. Đi đi."

Câu sau, là hắn nói với thủ hạ của mình, ra hiệu ngay lập tức đi thực hiện việc mà hắn vừa giao.

Người kia cung kính cúi đầu rồi rời đi.

Mộc Miên vô cùng sợ hãi, lập tức muốn đuổi theo túm gã ta lại, nhưng cơ thể lại bị hắn ghim chặt lấy, không thể

di chuyển: "Đừng! Không được, mau dừng lại!"

Giayx dụa thoát khỏi tay hắn không thành, cô xoay người lại: "Anh mau bảo họ dừng lại đi! A Thần, đừng làm vậy mà, mau bảo họ dừng lại đi!"

Gương mặt nam nhân vẫn lạnh tanh không cảm xúc. Hắn thấy người kia đã đi rồi mới buông cô ra. Ai ngờ vừa rời tay cô gái đã chạy vụt đi.

Hắn nhìn theo bóng lưng mảnh mai đó, hai giây sau nhanh chóng đuổi theo.

Tốc độ của một cô gái tay trói gà không chặt làm sao có thể so được với hắn, rất nhanh liền bị hắn bắt lại, giữ chặt hai tay lôi vào trong.

Thiếu nữ nước mắt đầy mặt không ngừng vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay rắn chắc như còng sắt kia, nhưng dù có làm thế nào cũng không thể giải thoát cho hai cánh tay của mình. Cô thấy cứng không được, bèn nhẹ nhàng nói với hắn: "A Thần, đừng kéo nữa, em tự đi được, đau quá!"

Hắn làm sao bị lừa bởi trò con nít này của cô, vẫn không động lòng. Một lát sau, hắn rốt cục cũng dừng lại trước cửa một căn phòng, nhưng không phải muốn thả cô ra, mà trực tiếp ném cô vào trong căn phòng đó, khóa cửa lại: "Ở yên trong đó đợi anh."

Mộc Miên không ngờ được hắn sẽ nhốt mình lại, lập tức đứng dậy, thình thình đập cửa: "Thả em ra! Mau thả em ra!"

Gào thét một hồi, cô mất sức ngồi thụp xuống nền nhà lạnh lẽo, khuôn mặt tuyệt mĩ hơi đờ ra. Rốt cuộc vì sao hắn

lại trở nên thế này cơ chứ.

Biết nháo lên lúc này hoàn toàn không có tác dụng gì, cô ngoan ngoãn im lặng ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng, thu hai chân lại, vùi mặt vào đầu gối.

Từng sợi tóc đen nhánh rũ trên dra giường trắng muốt, cả gương mặt bị giấu đi, chỉ để lộ hai con mắt xinh đẹp ngấn nước. Một thiên kim tiểu thư như cô, sức chịu đựng cùng với tâm lí có thể lớn và kiên cường đến đâu được chứ? Lúc này, cô chẳng biết phải làm gì để vãn hồi cục diện cả.

Hiện tại, trong đầu cô đều là những câu hỏi lặp đi lặp lại. Rốt cục vì sao hắn phải làm như thế cơ chứ, vì sao phải hại người thân của cô? Cô tin tưởng hắn như vậy, về sau lại nhận được câu trả lời như thế sao? Rốt cuộc đối với hắn cô là thứ gì cơ chứ?!

Mệt mỏi cùng áp lực cả một ngày trời khiến cô bất tri bất giác ngủ thϊếp đi, lần chợp mắt này, khi tỉnh dậy, đã đưa cô vào cơn ác mộng không hồi kết...

------------------------------------------

Khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối đen, ánh trăng diễm lệ từ ngoài cửa sổ rọi vào, phủ lên nền đất, tựa như khói sương huyền ảo. Cơn gió nhẹ nương theo ánh trăng luồn vào, nhuộm lên mái tóc đen một lớp sáng bóng.

Cánh cửa phòng "cạch" một tiếng bị mở ra, thân ảnh cao ráo lọt vào trong tầm mắt cô. Ánh mắt của cô nhìn hắn tràn ngập sự căm ghét. Hắn không thèm để ý bước tới gần, cúi người nâng cằm cô lên: "Thái độ như vậy là không tốt."