Kì nghỉ lần này không kéo dài được khi hôm đó, cô bất chợt nhận được một cuộc gọi báo tin dữ.
Cha mẹ cô mất tích, không một dấu vết.
Điện thoại "lạch cạch" rơi xuống từ trong tay cô, gương mặt xinh đẹp tái nhợt hẳn đi, bờ môi cũng trở nên run rẩy. Cơ thể yếu ớt đổ vào vòng tay vững chắc bên cạnh: "A... a Thần, mau, mau đưa em trở về, cha mẹ em... hức..."
Hắn mặt không biểu cảm vỗ vỗ bả vai gầy của cô, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, đừng khóc, chúng ta trở về, ngoan."
Suốt quãng đường dài, cô đều dựa vào người hắn mà nức nở, mệt mỏi tới ngất đi. Lúc tỉnh lại, đã nằm trên một chiếc giường ấm áp.
Mộc Miên đưa tay bóp bóp trán, từ từ ngồi dậy nhìn quanh. Mọi chuyện đều là mơ sao?
Dường như cùng lúc, hắn đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một tô cháo nóng: "Miên Miên, tỉnh rồi à, có thấy không thoải mái chỗ nào không?"
Cô đưa đôi mắt đã sưng đỏ của mình nhìn thân ảnh cao ráo kia, cổ họng khô khốc phát ra tiếng nói: "Anh... cha mẹ em..."
"Không sao, anh đã cho người tìm kiếm rồi, sẽ có tin tức ngay thôi."
Một câu này làm cô thất thần, thì ra đều là thật a. Đang êm đẹp, tại sao đột nhiên cha mẹ cô lại mất tích cơ chứ.
Cô muốn chống người đứng dậy, nhưng toàn thân vô lực, một chút cũng khó di chuyển.
Tư Đồ Thần lại gần đỡ lấy tấm lưng yêu kiều mảnh mai, ánh mắt mềm mại ấm áp nhìn cô, giọng nói cũng như rót mật: "Đừng động, bác sĩ nói em ăn uống không điều độ nên thiếu dinh dưỡng. Nào, ăn chút cháo đi."
Cô gái hơi e dè nhìn hắn một chút, đưa tay đẩy bát cháo ra, lắc đầu tỏ ý không muốn ăn. Không hiểu vì sao, cô cảm thấy hôm nay hắn khá với mọi ngày. Khác chỗ nào thì không nói rõ được, chính là cảm thấy khác. Dường như... hắn có chút vui vẻ... vì cha mẹ cô mất tích sao...?
Mộc Miên ra sức đẩy suy nghĩ này khỏi đầu óc mình, hắn sao có thể là người như vậy chứ. Nhưng mà...
Biểu cảm trên gương mặt cương nghị kia không hề thay đổi, nhưng khí tức xung quanh hắn đã lạnh hẳn đi. Nụ cười vẫn ngự trên bờ môi mỏng: "Em không ăn thì làm sao có sức để tìm cha mẹ. Nghe lời, ăn một chút thôi."
Ngay lúc này đây, cô có cảm giác người trước mặt không tốt đẹp giống như cô thấy, nhưng nhìn lại, vẫn là hắn, vẫn là người luôn đối xử nhẹ nhàng, ấm áp với cô.
Nhìn nam nhân đang ân cần múc từng muỗng cháo, lại thổi nguội rồi đưa tới trước mặt cô, cô cảm thấy thật có lỗi khi nghĩ ra những điều không nên nghĩ tới đó.
Thiếu nữ đơn thuần cố nở một nụ cười, há miệng ngậm lấy muỗng cháo đang còn hơi ấm, nuốt xuống.
Hương vị nhẹ nhàng, ấm áp cộng với mùi hương gạo ngào ngạt khiến tâm tình cô phần nào nhẹ nhõm hơn. Cha mẹ không có ở đây, ít ra cô còn hắn bên cạnh.
Tư Đồ Thần sau khi đút cô ăn hết tô cháo còn phải mất thêm một lúc nữa dỗ cô nghỉ ngơi, tới khi hơi thở quanh chóp mũi nhỏ nhắn đã đều đặn rồi mới ra ngoài.
Cửa vừa đóng, nụ cười trên môi hắn vụt tắt, hàn khí lãnh lẽo bao trùm hành lang dài và hẹp. Hắn đặt tô cháo đã hết vào cái khay trên tay hạ nhân trước mặt, chỉnh lại caravat, cao ngạo bước đi.
Hắn, ngoại trừ gương mặt kia, hoàn toàn không có bất kì một điểm nào tương đồng với người vẫn luôn ấm áp trước mặt cô. Đôi mắt lạnh lẽo tĩnh mịch như hồ băng ngàn năm không chút gợn sóng, sâu chẳng thấy đáy, âm u tà khí.
Cơ thể thon dài hơi ngửa ra trên chiếc ghế dựa, bàn tay đột nhiên vươn về phía điện thoại trên bàn. Dường như cùng lúc ngón tay hắn vừa chạm tới, màn hình điện thoại sáng lên, có người gọi tới.
"Nói.
"Thưa ngài, hai vị kia đã tỉnh rồi, tiếp theo phải xử lí thế nào?"
Hắn im lặng gõ gõ ngón tay lên thanh vịn của ghế, tận khi người bên kia chờ muốn nhảy tim ra khỏi l*иg ngực rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Tiếp đãi cho tốt, dù gì cũng là bậc trưởng bối."
"Vâng."
---------------------------------
Lần nữa Mộc Miên tỉnh dậy đã là nửa đêm. Cô nằm trong lòng hắn, áp mặt vào l*иg ngực vững chắc, cẩn thận nghe từng nhịp tim mạnh mẽ.
Bàn tay nhỏ nhắn túm chặt áo hắn, nước mắt bất giác lăn trên gò má tinh tế, rơi trên mái tóc mềm mại. Rất nhanh, tiếng nức nở khe khẽ của thiếu nữ truyền tới khiến hắn tỉnh giấc: "Miên Miên..."
Cô đưa hai tay cầm chặt lấy bàn tay đang vuốt ve gương mặt cô, đôi mắt ngập nước nhìn hắn: "A Thần, họ đi đâu thế, họ không cần em nữa sao?"
Tư Đồ Thần bất lực ôm lấy cô, để cô lau hết nước mắt lên ngực áo của mình: "Đương nhiên không phải." mà là em không cần họ.
Cô, vĩnh viễn, chỉ có thể là của một mình hắn.
Cô gái đang an ổn nằm trong lòng hắn đột nhiên bật dậy, hất tung chăn ra: "Không được, em không thể cha mẹ mất tích mà có thể nằm trong chăn ấm thế này được, em phải đi tìm họ."
Động tác của cô nhanh nhẹn, khiến hắn bất ngờ không kịp trở tay, âm u ngồi trên giường. Cơn tức giận kìm nén mấy ngày nay bùng phát, một tay hất hết những vật trên tủ đầu giường xuống đất. Hai hàm răng hắn nghiến chặt vào nhau, trong mắt nổi lên từng tầng tơ máu: "Miên Miên, em đừng lại cố kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh... kiên nhẫn của anh, không nhiều thế đâu."
Nói xong, hắn hít thở sâu hai cái, lại trở về bộ dáng lãnh đạm, chậm rãi xuống giường đi theo cô ra ngoài.
Vừa ra cửa đã nghe thấy tiếng ầm ĩ, đi vài bước, liền thấy phòng khách đã loạn thành một mảnh, hạ nhân đang cố gắng vừa ngăn cản cô chạy ra khỏi nhà, vừa tránh để cô bị thương.
Hắn nhanh chân bước tới giữ lấy Mộc Miên: "Miên Miên, em bình tĩnh..."
"Buông em ra! Anh mau buô... A!"
Không còn cách nào, hắn giơ tay chặt một cái lên gáy cô khiến cô tạm thời ngất đi rồi bế cô trở về phòng. Đặt cô trên giường, ánh mắt âm u như được phủ thêm một tầng hắc khí: "Miên Miên, đừng hòng chạy đi đâu hết."