Đầu Nấm & Công Sở

Chương 18: Tiệc Chào Mừng

Tiệc chào mừng người mới.

Nghĩ lại thì Bùi Nguyễn Văn Phương không có buổi tiệc này, hôm đó ai cũng bảo bận nên thôi.

Phó trưởng phòng Nguyễn Bảo Long thông báo 7 giờ tại quán lẩu hải sản Ngọc Sương nên đúng 7 giờ Bùi Nguyễn Văn Phương mới có mặt ở trước quán. Hắn không phải người đúng giờ nhưng không bao giờ đến sớm hơn giờ hẹn vì đến sớm hắn cảm thấy bơ vơ và lạc lõng với những người cùng nhóm trừ hẹn hò với bạn gái.

Dù không quan tâm đến cách người khác nhìn mình nhưng khi ra ngoài hắn cũng cố gắng sửa soạn bản thân chỉn chu, “đồng phục” đi chơi của hắn là áo phông, áo khoác ngoài và quần jean, dép lê, hắn hiếm khi mặc áo sơ mi vì nó không thoả mái.

Khi hắn vào quán thì gần như mọi người đã đến đông đủ, ngay cả trưởng phòng Nguyễn Thị Trà Giang cũng đến. Bùi Nguyễn Văn Phương liếc sơ qua mười mấy con người, R&J trả lương theo năng lực còn chỗ ngồi ở đây cũng phân chia theo mức lương và địa vị trong phòng Marketing.

Nhóm đầu tiên là nhóm trên đỉnh, có quyền lực, năng lực nhất gồm bảy người, trưởng phòng, thư ký, phó trưởng phòng và bốn trưởng bộ phận: nghiên cứu Marketing, Trade Marketing, Content và Digital. Nhóm thứ hai là nhóm cao cấp gồm mười người bao gồm chín chuyên viên và Thái Nguyễn Tường Vân, tất nhiên Trần Quang Huy và Phạm Thu Hằng cũng có mặt trong nhóm này. Nhóm thứ ba là nhóm trung cấp là các nhân viên bình thường, Đỗ Xuân Điệp, Nguyễn Cát Tường, Dương Trọng Duy và cả hai nhân viên mới Nguyễn Tuấn Anh cùng Phạm Tố Quyên cũng ở trong nhóm này.

Bùi Nguyễn Văn Phương ở nhóm cuối cùng của kim tự tháp, nhóm này kể cả hắn chỉ có ba người. Bọn họ đều là những người có năng lực tồi tệ nhất phòng Marketing, công việc của họ giống như chân chạy việc.

Một người tên là Nguyễn Hữu Thiện năm nay năm mươi mốt tuổi, đầu hói tóc lấm tấm bạc, ông có thâm niên làm việc ở công ty R&J mười tám năm nhưng đến giờ vẫn chỉ nhận lương chín triệu.

Người thứ hai tên là Trần Chí Cương, năm nay ba mươi lăm tuổi, bề ngoài xuề xoà lại bốc mùi, biệt danh “chuột cống”, anh ta có tuổi nhưng vẫn chưa có vợ con, anh ta làm việc ở R&J mười năm nhưng cũng chỉ được tám triệu còn Bùi Nguyễn Văn Phương thì không cần nói nhiều, bảy triệu thấp nhất công ty.

Chia nhóm nên chất lượng và số lượng đồ ăn cũng khác nhau, mấy bàn kia thì nồi lẩu to đùng đủ loại hải sản và các món ngon trong thực đơn còn bàn của hắn chỉ có một nồi lẩu bé tí cùng mấy cọng rau, Nguyễn Hữu Thiện và Trần Chí Cương đã quen nên chỉ cười trừ cho qua còn Bùi Nguyễn Văn Phương thì chửi thầm trong bụng:

“Chết tiệt! Nghĩ tiệc có nhiều đồ ăn nên buổi chiều mình chỉ ăn có tô mì! Như thế này còn không đủ lót dạ!”

Nhân viên mới có ba người nhưng mọi sự tập trung đều dồn hết về cô gái Thái Nguyễn Tường Vân, chỉ việc cô ngồi cùng nhóm chuyên viên có thế thấy cô được ưu ái như thế nào rồi. Trong chín chuyên viên của phòng Marketing thì có người tán tỉnh ra mặt cô nhân viên mới là Lý Minh Nhật, chuyên viên Copywriter và Hoàng Trọng Cương, chuyên viên SEO.

Lý Minh Nhật năm nay hai mươi chín tuổi, bề ngoài khá bình thường, vừa mới chia tay bạn gái tháng trước, vấn đề là anh ta chỉ thích con gái đẹp còn xấu xí thì bị đối xử không ra gì, Thái Nguyễn Tường Vân xinh đẹp như thế đương nhiên lọt vào tầm ngắm của anh ta.

Hoàng Trọng Cương thì tồi tệ hơn nhiều, một fuckboy chính hiệu. Anh có có vẻ ngoài điển trai cùng cái miệng dẻo quẹo dễ dàng dụ dỗ các con mồi sa lưới. Anh ta từng tuyên bố đàn bà phòng Marketing chưa có ai mà chưa từng dắt lên giường tất nhiên là trừ trưởng phòng và thư ký ra. Anh ta thay bồ như thay áo, vui chơi chán chê thì chia tay thậm chí anh ta từng dính vào vụ lùm xùm làm con gái người ta dính bầu rồi bỏ của chạy lấy người. Kỳ lạ là dẫu biết tiếng xấu nhưng vẫn có nhiều cô gái tự nguyện ngã vào vòng tay của anh ta.

Đáng tiếc là Lý Minh Nhật và Hoàng Trọng Cương có thả thính bao nhiêu thì ánh mắt của Thái Nguyễn Tường Vân vẫn hướng về phía chuyên viên tổ chức sự kiện, Trần Quang Huy.

Bùi Nguyễn Văn Phương đoán cô có cảm tình với Trần Quang Huy, hài hước là có vẻ Trần Quang Huy không nhận ra điều này.

Lúc này giọng của Trần Chí Cương vang lên:

“Anh định cuối tháng này sẽ xin nghỉ sao?”

Nguyễn Hữu Thiện đáp:

“Ừ, tôi đã đi được một quãng đường dài, cũng đến lúc phải nghỉ ngơi rồi.”

Nhìn gương mặt khắc khổ già trước tuổi

của Nguyễn Hữu Thiện đột nhiên Bùi Nguyễn Văn Phương nhớ đến cha mình, ông đến giờ này vẫn phải xông pha nơi đầu sóng ngọn gió để nuôi cả gia đình. Tuy bây giờ hắn đã có công việc nhưng cũng chưa đỡ đần gì nhiều cho gia đình...

“Ài! Cuối tháng có lương mình nên mua cho cha cái gì đó... Nhưng sống bao nhiêu năm mình chưa từng nghe cha bảo cha thích gì, có lẽ cha thích nhất là nhậu... Không lẽ mình lại mua tặng cha vài thùng bia? Như vậy không bị mẹ chửi mới lạ!”

Bùi Nguyễn Văn Phương quyết định để về nhà sẽ nghĩ tiếp, hắn lại nhìn sang Nguyễn Hữu Thiện. Hắn nghe nói đáng lẽ ông đã nghỉ việc từ ba năm trước nhưng do bốn đứa con thành đạt của ông không ai chịu nuôi ông nên ông phải cố gắng làm việc thêm vài năm để dành dụm tiền an dưỡng tuổi già.

Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ tính tháng kể ngày.

Hắn cũng nghe nói sau mười tám năm làm việc nhưng lương cũng chỉ từ tăng từ bảy triệu lên chín triệu nên Nguyễn Hữu Thiện bị đồng nghiệp và cả đám hậu bối khinh thường, sống trong những con mắt khinh rẻ như vậy suốt mười mấy năm ông đã đạp lên mọi thứ kể cả lòng tự tôn của mình vì phải gà trống nuôi bốn đứa con thậm chí còn phải lo viện phí suốt hai năm cho đứa con trai út để rồi khi khoẻ mạnh nó báo đáp người cha già một cách “hiếu thuận” nhất có thể.

Cuộc sống không dễ dàng với bất cứ ai cả, Bùi Nguyễn Văn Phương tuy cảm thông cho ông nhưng bản thân hắn còn lo chưa xong lấy gì lo cho người khác?

Trần Chí Cương nở nụ cười không biết chua chát hay vui vẻ, anh ta nói:

“Đúng rồi! Phải nghỉ ngơi! Phải nghỉ ngơi thôi!” Dường như anh ta mới là người muốn nghỉ ngơi.

“Còn cậu nữa! Phải cố gắng đấy cứ nhìn hai chúng tôi mà làm gương đi, đừng giống như chúng tôi nhớ chưa?”

Bùi Nguyễn Văn Phương mỉm cười, hắn tự biết năng lực bản thân, mục tiêu của hắn là mức lương mười triệu và có lẽ mười triệu cũng là cao nhất với hắn, chỉ sợ mười triệu cũng không được. Hắn nhẹ nhàng nói:

“Dạ, em biết rồi!”

“Phương em thấy chưa? Đừng có như hai anh này đó!” Giọng của Dương Trọng Duy vang lên.

“Ha ha, nhưng anh lại thấy cậu ta nhìn hợp với hai anh tiền bối kia đấy, nếu sau này cậu ở đó cũng không sao đâu. Ha ha ha!” Đỗ Xuân Điệp đáng ghét tiếp lời.

Đám nhân viên liền bật cười phụ hoạ, đối với những kẻ ở dưới đáy như chúng có người để trêu chọc thì còn gì vui bằng.

Nguyễn Hữu Thiện và Trần Chí Cương nghe thế chỉ biết cười gượng gạo còn Bùi Nguyễn Văn Phương tức giận trong lòng, hắn chắc chắn sẽ đấm cho Đỗ Xuân Điệp vào một ngày nào đó không xa.

Bùi Nguyễn Văn Phương đứng bật dậy, hắn xin phép đi vệ sinh vì không khí khó chịu này hắn cảm giác mình không thể chịu đựng thêm nữa. Mặc dù mới uống có bốn lon bia nhưng có vẻ hắn đã hơi say, trên đường đi hắn vô tình va phải một người khách, hắn liền rối rít xin lỗi.

Người khách kia là một người cao to và có vẻ không phải hạng tốt lành gì hơn nữa anh ta đang say nên túm cổ áo Bùi Nguyễn Văn Phương:

“Mày dám va vô tao? Mày biết bố tao là ai ai không?”

“Tao không biết bố mày là ai nhưng tao chấp cả họ hàng nhà mày luôn!” Nghĩ thế nhưng hắn ngoài miệng đành xin lỗi.

Nhìn dáng vẻ nhu nhược của hắn những người cùng phong Marketing cảm thấy xấu hổ thay hắn và cũng không có ai ra mặt thay hắn nói vài lời một phần vì hắn chẳng thân thiết gì với họ hai là người khách kia nhìn không giống người dễ chọc vào.

May mắn là những người đi cùng vị khách kia đã khuyên nhủ nên anh ta mới chịu bỏ qua cho Bùi Nguyễn Văn Phương. Hắn vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Nhìn bộ dạng thảm hại của hắn Thái Nguyễn Tường Vân không khỏi khó chịu “Anh ta như một tên hề, không thể tin nổi anh ta là người hướng dẫn của mình!”

Quán ngày hôm nay đông khách nên nhà vệ sinh cũng chật cứng, Bùi Nguyễn Văn Phương và bốn, năm người khác phải đứng chờ bên ngoài. Người khách va phải hắn lúc nãy không chịu nổi quát lên:

“Beep beep! Cái quán chó chết này dám bắt tao phải chờ? Tao ra ngoài giải quyết chứ tao chịu hết nổi rồi!”

Bùi Nguyễn Văn Phương cố gắng chờ thêm mười phút nữa nhưng hàng đợi vẫn còn ba người nữa. Hắn chưa từng gặp trường hợp nào đi ăn quán phải xếp hàng chờ đi vệ sinh, cảm giác sắp không chịu nổi nữa hắn quyết định theo bước người khách lúc nãy.

Hắn bước khỏi quán, cách đó năm mét có một con hẻm, hắn bèn vội vàng đi vào đó. Khi vào con hẻm hắn cố gắng đi vào thêm mười mét nữa, chỗ này chỉ le lói ánh đèn đường, xung quanh vắng vẻ, mấy ngôi nhà có vẻ bỏ hoang đã lâu, đèn đuốc tắt hết.

Bùi Nguyễn Văn Phương vừa kéo khoá quần xuống chuẩn bị giải toả thì đột nhiên hắn ngửi thấy mùi máu cùng tiếng rột roạt như con gì đang nhai vật gì đó, hắn hướng mắt về phía bãi rác dưới cột đèn đường.

Mắt hắn mở to hết cỡ, hắn không thể tin nổi vào mắt mình.