Nghe Châu Ngọc Thúy nói vậy, Tần Thanh Tâm tức giận: "Mẹ, con nói sẽ ly hôn với anh ấy lúc nào? Cho dù anh ấy thật sự có rất nhiều tiền đi chăng nữa cũng không liên quan gì tới con".
Dứt lời, Tần Thanh Tâm xoay người rời đi.
Châu Ngọc Thúy đơ ra một lúc, lại chợt nhìn sang Tần Đại Dũng đang đọc báo, bực mình quát lên: "Suốt ngày chỉ biết đọc báo, ông xem thái độ của con gái ông kìa! Ông không dạy dỗ nó hay sao?"
"Bộp!"
Tần Đại Dũng đập mạnh tờ báo xuống bàn trà, nổi cơn thịnh nộ: "Đến lúc này rồi bà còn chưa rõ nữa sao? Dương Thanh không còn là tên ăn hại năm đó nữa rồi.
Bà nghĩ vì sao Tô Thành Vũ lại khách sáo với bà? Nếu không phải nhờ tên vô dụng trong miệng bà thì Tô Thành Vũ sẽ biết bà là ai chắc?"
Châu Ngọc Thúy trợn trừng mắt.
Lúc nãy Tần Thanh Tâm thét lên với mình, giờ thì ngay cả ông chồng luôn răm rắp nghe lời cũng dám lớn tiếng với mình.
"Rốt cuộc kiếp trước tôi đã làm nên tội tình gì mà lại gặp phải đứa con gái và người chồng như mấy người.
Tôi không sống nổi nữa...", Châu Ngọc Thúy bỗng gào khóc nức nở.
Tần Đại Dũng thấy phiền nên xoay người về phòng, cả phòng khách chỉ còn lại Châu Ngọc Thúy.
"Tôi mặc kệ cậu ta có quan hệ gì với Tô Thành Vũ, tôi chỉ biết cậu ta là một thằng ăn hại.
Tôi nhất định phải khiến cậu ta trắng tay ra đi!"
Phòng khách không còn ai, Châu Ngọc Thúy cũng không diễn nữa, ác độc nói.
Dinh thự Vân Phong - dinh thự lớn nhất cả Giang Hải nằm trên đỉnh núi Cửu Thành, chỉ có một con đường quanh co từ chân núi lêи đỉиɦ núi dẫn tới tòa dinh thự đó.
Lúc này, một bóng dáng chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ sát đất cực lớn, đang ngắm trọn cảnh đêm Giang Hải.
"Đến lúc thêm việc cho nhà họ Tần rồi", Dương Thanh bỗng cất giọng nói.
Sau đó, anh gọi một cuộc điện thoại: "Gây thêm chút phiền phức cho nhà họ Tần đi".
"Vâng, chủ tịch!", đầu bên kia điện thoại vội vàng trả lời.
Sáng sớm ngày hôm sau, cụ Tần vừa rời giường thì một bóng người không gõ cửa đã xông vào.
"Ông nội, không hay rồi!", sắc mặt Tần Phi tái mét.
"La hét cái gì, còn ra thể thống gì nữa?"
Cụ Tần không hài lòng trách mắng, rồi nói: "Từ nhỏ ông đã dạy cháu, cho dù gặp chuyện gì cũng không được hoảng loạn.
Nếu cháu không sửa cái tính hấp ta hấp tấp này, sao ông có thể an tâm giao vị trí chủ gia tộc vào tay cháu chứ?"
"Ông nội, thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Nhà máy bị niêm phong và bị buộc phải dừng sản xuất rồi", Tần Phi bối rối nói.
Lão ta vừa rồi còn dạy Tần Phi phải giữ bình tĩnh, giờ cũng đứng ngồi không yên.
Sững sờ một lát rồi đứng lên, lão ta tức giận nói: "Nhà máy dừng hoạt động!? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Phi lắc đầu: "Cháu vừa biết tin đã lập tức nói cho ông biết.
Không chỉ nhà máy bị niêm phong, ngân hàng cũng gọi điện tới bảo công ty chúng ta đang đứng trước nguy cơ phá sản nên buộc phải trả hết tiền vay trước giờ tan làm của ngày hôm nay, nếu không sẽ khởi tố chúng ta".
Nghe tin này, cụ Tần chỉ cảm thấy đầu óc đông cứng lại, hít thở cũng trở nên khó khăn.
"Ông nội!", Tần Phi kinh hãi, vội vàng đỡ cơ thể run rẩy của ông cụ.
"Chắc chắn có người giở trò ở sau lưng chúng ta, nếu không thì sao nhà máy lại bị đóng cửa, ngân hàng lại đột ngột đòi nợ cơ chứ?", một lúc sau, cụ Tần mới hoàn hồn, đã lấy lại chút tỉnh táo.
Tần Phi cắn răng nói: "Chúng ta vốn không trữ hàng và đa phần tiền vốn đều dồn vào nguyên liệu thô.
Nếu giờ nhà máy ngừng hoạt động sẽ khiến chúng ta tổn thất nặng nề.
Ngoài ra, các đối tác cũng sẽ tìm chúng ta đòi hàng hóa.
Một khi không cung ứng được hàng hóa thì không những hủy hợp tác, thậm chí bọn họ sẽ yêu cầu chúng ta bồi thường khoảng tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ.
Ông nội, nhà họ Tần sắp xong rồi!"
"Bốp!"
Cụ Tần tát Tần Phi một cái, giận dữ quát: "Vẫn chưa tới cuối cùng mà đã nói những lời nản chí này rồi.
Nếu như ông giao nhà họ Tần cho cháu thì có phải giờ cháu đã từ bỏ nó rồi hay không?"
"Ông nội, cháu sai rồi.
Cháu sẽ không từ bỏ", sau khi bị tát một cái, Tần Phi cũng bình tĩnh hơn nhiều.
"Như này mới giống cháu trai của ông.
Mọi việc đều cần phải dùng não, bất kể chuyện gì, còn chưa đi tới cuối cùng thì tuyết đối không được từ bỏ", thấy Tần Phi tỉnh ngộ, cụ Tần mới hài lòng.
Tần Phi trầm ngâm suy nghĩ, rồi lên tiếng nói: "Ông nội, bây giờ chúng ta có hai chuyện cần làm.
Đầu tiên là nghĩ cách giải thích với đối tác, để họ gia hạn cho chúng ta thêm thời gian.
Chuyện thứ hai là phải nghĩ cách giải quyết vấn đề tài chính, vay tiền bù vào lỗ hổng".
"Đúng, đây là hai vấn đề mà bây giờ chúng ta gặp đối mặt.
Chuyện thứ nhất thật ra dễ giải quyết, nhưng chuyện thứ hai, rất khó.
Đến cả ngân hàng cũng không đồng ý cho chúng ta tiếp tục vay tiền, huống chi mấy tổ chức cho vay khác cho chứ?", cụ Tần nhíu mày nói.
"Ông nội, cháu bỗng nhớ ra một chuyện, không phải nhà họ Tô vừa ý Tần Y hay sao? Nghe nói còn nhận được một khoản sính lễ kếch xù.
Nếu chúng ta lấy được những thứ đó, chắc chắn có thể giải quyết được chuyện của công ty", Tần Phi đột nhiên nói, ánh mắt còn có chút mừng thầm.
Cụ Tần cũng như thấy được chút ánh sáng, vội vàng thúc giục: "Giờ cháu đi tìm Tần Đại Dũng, bảo bọn họ lập tức giao sính lễ ra bổ sung cho công ty.
Đợi cơn khủng hoảng này qua đi sẽ để bọn họ quay về gia tộc".
Tần Phi chần chừ nói: "Ông nội, dù Tần Đại Dũng bằng lòng đi chăng nữa thì Tần Thanh Tâm có đồng ý không?"
Cụ Tần hừ lạnh nói: "Nó buộc phải đồng ý.
Tần Đại Dũng chẳng qua chỉ là con riêng của bà nội cháu mà thôi.
Nếu không nể mặt bà nội cháu, ông đã đuổi cả nhà họ ra khỏi nhà họ Tần từ lâu rồi, còn chờ tới bây giờ làm gì? Giờ nhà họ Tần đang gặp khó khăn, đây cũng là trách nhiệm của bọn họ".
"Nhưng nếu như bọn họ không đồng ý thì sao?", Tần Phi bối rối.
Lão ta hơi nheo mắt lại: "Nếu không đồng ý, vậy thì bắt bọn họ trả lại ơn dưỡng dục mà gia tộc đã dành cho bọn họ trong bao nhiêu năm qua".
"Ông nội, cháu hiểu rồi!", Tần Phi quay người rời đi.
Trong biệt thự nhà họ Tần, Tần Thanh Tâm vừa ăn sáng xong, còn chưa kịp đưa Tiêu Tiêu tới trường mầm non thì cửa đã bị người ta hung hăng đẩy ra.
Cả nhà sợ tái mặt, Tần Đại Dũng vừa định ra xem thử thì thấy một bóng dáng quen thuộc, còn có vài tên bảo vệ đi theo sau.
"Sao cậu lại tới đây?", thấy Tần Phi, cả nhà họ đều hết sức tức giận.
Tần Phi tươi cười nhìn Tần Đại Dũng nói: "Chú hai, nhà họ Tần hiện đang gặp chút khó khăn, ông nội bảo cháu tới mượn nhà chú ít tiền".
"Hừ!"
Tần Đại Dũng lạnh lùng nhìn Tần Phi nói: "Nhà họ Tần đã đuổi chúng tôi đi rồi, giờ gặp khó khăn thì liên quan gì tới chúng tôi?"
"Chú hai, chú nói vậy là không phải rồi, máu chảy ruột mềm mà.
Dù sao chúng ta cũng là máu mủ ruột thịt, chú cũng không thể nhìn nhà họ Tần tan nát chỉ vì gặp chút khó khăn chứ?", Tần Phi cười phớ lớ nói.
"Nhà của tôi có tiền hay không, không phải mấy người đều biết rõ hay sao?", Châu Ngọc Thúy nóng nảy, vội vàng đứng ra nói.
Tần Phi nói đầy hàm ý sâu xa: "Thím hai, thím cứ đùa.
Cháu nhớ tối hôm qua thím vừa mới nói là mấy ngày trước, nhà họ Tô đích thân tới tặng mấy món sính lễ đều có giá hơn chục triệu cơ mà?"
Nghe anh ta nói vậy, sắc mặt Châu Ngọc Thúy liền thay đổi.
"Mấy thứ này không liên quan gì tới chúng tôi.
Đó chỉ là quà nhà họ Tô gửi cho Dương Thanh để cảm ơn anh ấy, chúng tôi cũng không có quyền đυ.ng tới những thứ đó", đúng lúc này, Tần Y đi ra, lạnh lùng nói.
- ---------------------------
.