Thù của năm người, đã trả.
Ngay lập tức, tất cả mọi người hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, không ngừng né tránh, sợ lan đến chỗ mình.
Phong Thanh Dương dời tầm mắt, một lần nữa nhấc đoản kiếm hướng lên trên.
Đoản kiếm trong tay ông ta chịu đựng áp lực, chém thẳng về phía rồng đen được huyễn hóa từ đại đạo.
Long Ẩn tức giận quát: “Láo xược!”
Cổ tay ông ta xoay mạnh một cái, rồng đen thoáng chốc bay vυ't lên, một lần nữa phóng về phía Phong Thanh Dương.
“Để tao dạy mày một bài học!”
Hai tay Phong Thanh Dương nắm chặt đoản kiếm, vận chuyển thánh kình, xoay ngược từ trên xuống.
Thế võ tuyệt đẹp tỏa ra hào quang sáng chói.
Đám người đang né tránh bên dưới nhìn mà sững sờ.
Tuy rằng cường giả phong Thánh chiến đấu rất ly kỳ, nhưng như vậy cũng quá sức tưởng tượng rồi.
Cái này có khác nào biểu diễn đâu.
“Chữ chết… viết như thế này!”
Rốt cuộc Phong Thanh Dương cũng ngừng tay, thản nhiên nói.
Dứt lời, cả bọn lục tục quay đầu nhìn.
Lúc này, trên người rồng đen vậy mà lại có khắc một chữ “chết”.
Sắc mặt Long Ẩn lúc trắng lúc xanh, sau đó chuyển thành màu gan heo.
Trước đó ông ta từng hỏi Phong Thanh Dương có biết chữ “chết” viết như thế nào không.
Đó chỉ là vì muốn uy hϊếp mà thôi.
Ai ngờ tên này tưởng thật, giờ còn dạy ông ta viết chữ “chết”nữa chứ!”
Ông ta có cảm giác như vừa bị vả vào mặt một cái, khó mà nuốt trôi cơn tức này.
Có điều, Long Ẩn đã quên, Phong Thanh Dương vừa gây thương tổn cho rồng đen được huyễn hóa từ đại đạo của ông ta.
Phong Thanh Dương híp mắt, đoản kiếm hình thành từ đại đạo đâm vào điểm cuối của chữ chết.
Và đó cũng là vị trí bảy tấc của rồng đen.
Long Ẩn đột nhiên bừng tỉnh, lúc này ông ta đã nhận ra điều gì đó.
Thoáng chốc, hào quang bắn ra bốn phía, mũi kiếm đâm sâu vào cơ thể rồng đen.
Thân rồng bắt đầu tan vỡ, từng luồng tia sáng trắng chói mắt bắn ra từ bên trong.
“Ầm!”