Chính là ông ta!
Nhân vật khiến cả thủ đô phải kiêng kỵ.
Trước đó không lâu, mình và ông ta có cùng địa vị, ngang tầm nhau.
Nhưng hôm nay lại chênh lệch lớn như vậy…
Thượng Quan Phiệt không dám lên tiếng, chỉ đứng ngơ ngác nhìn ông cụ Lý, bộ dáng dường như muốn nói lại thôi, thấy vậy, ông cụ Lý không khỏi lắc đầu.
Thượng Quan Phiệt mà cũng có lúc rơi vào tình cảnh như thế này.
Vừa nhìn thấy Thượng Quan Phiệt, cụ đã biết mục đích mà ông ta đến đây.
Tuy nhiên, có một số việc không thể tùy tiện nói được.
“Đến đây đi!”
Ông cụ Lý mỉm cười, nhưng trong mắt vẫn không giấu được sự lạnh lẽo, cụ hất cằm ra hiệu.
Thượng Quan Phiệt bước đến cửa.
Lúc này, ông cụ Lý đã ngồi xổm xuống đất, ngẩng đầu nhìn phương xa, trong tầm mắt là bầu trời bao la, rộng lớn.
Cụ bình tĩnh chỉ vào con sư tử đá bên cạnh thềm, thờ ơ nói: “Tới đây đi, cùng trò chuyện!”
Tim Thượng Quan Phiệt run lên.
Chuyện này…
“Ông… nói gì cơ?”
Thương Quan Phiệt rõ ràng còn chưa hoàn hồn, ánh mắt ông ta mang theo vẻ kinh hãi rõ ràng, nhìn trân trân người trước mặt.
Ông ta vô cùng tin tưởng lỗ tai mình, ông ta không hề nghe nhầm.
Thế nhưng ông ta không thể ngờ, đối phương lại nói như vậy.
Ông cụ Lý vẫn bình thản như lúc đầu, không hề có bất cứ thay đổi nào.
Ông lặng lẽ nhìn về phương xa: “Nói thật lòng, nhà Thượng Quan có một gia chủ như ông, rốt cuộc ra nông nỗi này cũng không phải là vô lý”.
“Bây giờ ông nói những điều này là muốn cười nhạo tôi à?”
Thượng Quan Phiệt nghiến răng.
Ông ta vốn cho rằng ông cụ Lý sẽ thay đổi điều gì đó, có thể cứu Thượng Quan Bắc.
Hay là một lời nói, cho nhà Thượng Quan một cơ hội thôi cũng được.
Chỉ tiếc là, ông cụ Lý hoàn toàn không có ý đó.
“Cười nhạo? Tôi hoàn toàn không có ý đó, tôi chỉ muốn nói cho ông biết vì sao ông thua mà thôi”.
Ông cụ Lý hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc nhìn mang theo một tia cao ngạo.