Đổng Sinh bên cạnh cũng không đành lòng nhìn người bạn cũ của mình như thế, nhỏ giọng nói: “Anh Vu, cậu ấy đã biết sai rồi”.
Nhưng Vu Kiệt vẫn lẳng lặng đứng đó, lạnh lùng nói: “Dù làm bất kỳ điều gì thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, có thể quay trở lại được ư?”
Người tổ chức Đệ Nhất đều nhìn Tiêu Hán với ánh mắt tức giận, nếu nơi này không đông đúc như thế thì chắc bọn họ đã bắt Rothschild Tiêu Hán lại.
Tuy Jack mới là chủ mưu nhưng bọn họ cũng biết gia chủ gia tộc Rothschild không thể không biết gì!
“Nếu… Anh Vu vẫn không thể tha thứ, tôi sẵn sàng dùng tất cả mọi thứ của mình để đền bù lại những mất mát của anh!”
Tiêu Hán tuyệt vọng nói: “Mong anh Vu hãy gϊếŧ tôi, bỏ qua cho gia tộc Rothschild, báo thù cho người đã chết kia đi!”
Nghe thế, Đổng Sinh nao nao, lại nhìn về phía Vu Kiệt.
Anh ta không muốn chuyện này xảy ra nên vội vàng khuyên nhủ: “Anh Vu, chuyện này tôi có thể dùng tính mạng của mình để bảo đảm!”
“Tôi biết tính Tiêu Hán, đó chắc chắn không phải là ý của cậu ấy!”
“Nếu…”
Còn chưa nói xong thì Tiêu Hán đã ngắt ngang.
“Đừng nói thêm gì nữa!”
Tiêu Hán cố gắng nở nụ cười với Đổng Sinh, nói: “Có người bạn như anh, tôi thật sự ghi tạc trong lòng, đừng dính dáng đến chuyện này nữa, dù sao đây cũng là chuyện của tôi”.
“Cũng đúng, chuyện của tôi với anh Vu, dù kết thúc là thế nào thì cũng vì người vô tội đã bị chết oan đó”.
“Tôi có lỗi với anh, cũng có lỗi với anh Vu!”
Tiêu Hán bất đắc dĩ tự giễu, nói: “Nếu khi đó tôi bị người đó gϊếŧ chết luôn thì tốt quá, cũng sẽ không có ngày hôm nay, bị sự áy náy tra tấn mỗi ngày, không thể ngủ yên!”
“Tôi thẹn với anh Vu, thẹn với ơn cứu mạng của anh!”
Mọi người đều nhìn Vu Kiệt, chờ anh lên tiếng.
Bấy giờ, Vu Kiệt chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn cậu ta.