Đệ Nhất Lang Vương

Chương 1100: Trong tay họ có rất nhiều thứ.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những người này đều đã nhận được tin tức các nhân vật lớn ở thủ đô đến đây làm gì, và bọn họ cũng có cùng mục đích.

Cúi đầu, mặc niệm.

Mấy người Ngô Lãnh lần lượt nhìn từng người, phát hiện tất cả đều là người lạ thì cảm thấy có hơi khó hiểu.

Ngô Lãnh không quen biết ai trong số bọn họ, đám người này hầu hết đều là gia chủ của các gia tộc lớn ở Lạc Thành, thậm chí có một số người còn có sức ảnh hưởng lớn ở bộ Nam 34.

Và bọn họ đến là để thay mặt cậu chủ nhà họ Lý báo đáp ân cứu mạng của nhà họ Ngô.

“Xin hỏi…”

Ngô Lãnh chậm rãi mở miệng, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã có người bước đến gần.

Đó là một ông lão tầm 70 tuổi, trong tay cầm một xấp tài liệu, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

“Ông anh, các người đã làm một chuyện lớn, đủ để thay đổi tình hình thế giới, tôi đại diện cho Lạc Thành cảm ơn các người!”

“Cảm ơn các người đã cứu giúp cậu chủ nhà họ Lý, giúp Lạc Thành thoát khỏi nguy cơ!”

“Đây là cổ phần của xí nghiệp Tần Thị, xin ông anh hãy nhận lấy, lợi tức hàng năm khoảng bảy trăm ngàn, đảm bảo ông sẽ có một cuộc sống tốt!”

Thoạt nhìn ông lão này là người có thân phận lớn nhất ở đây, ông ta rất cung kính trao xấp tài liệu trong tay cho Ngô Lãnh.

“Việc này… việc này sao có thể được?”

Ngô Lãnh có hơi kinh ngạc, phải nói, ông ta lớn đến từng tuổi này rồi nhưng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

Không chỉ ông ta, mà cả Ngô Tiểu Phàm lẫn Lưu Hổ đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Tuy nhiên, đó chỉ là bắt đầu.

Những vị gia chủ giàu có khác cũng lần lượt bước tới.

Trong tay họ có rất nhiều thứ.

“Ông Ngô, đây là một căn biệt thử ở Lạc Thành, xin ông nhận lấy để chúng tôi được bày tỏ lòng thành!”

“Đây là quyền sử dụng khu nhà cao cấp của nhà họ Thường, sau này xin ông hãy ở lại đó, sẽ có rất nhiều người giúp việc cho các vị!”

“Đây là sổ chuyển nhượng cổ phần của nhà họ Thường, chúng tôi đã đề tên ông và cháu gái ông lên đó, xem như là món nợ mà nhà họ Thường phải trả cho các vị!”