Anh đã gϊếŧ sạch những võ giả gây ra vụ thảm sát thôn Trường Mao trong trận chiến vừa rồi.
Nhưng còn những kẻ đứng sau bức màn, vẫn chưa bị trừng phạt.
Ví dụ như vị chưởng môn đương nhiệm của phái Nga Mi kia.
Ngô Tiểu Phàm vẫn cúi đầu không dám nhìn Vu Kiệt, chỉ là vừa rồi khi nghe Vu Phong tuyên bố chắc nịch như vậy, trong lòng cô thoáng rung động.
Cô vô cùng tin tưởng thực lực của Vu Kiệt, chắc chắn anh đủ khả năng giải quyết chuyện này.
“Vẫn còn một việc tôi muốn nói với ông!”
Vu Kiệt nói.
“Cậu cứ nói, còn chuyện gì điên rồ hơn chuyện này nữa chứ?”
Ngô Lãnh tựa như đang tự trào.
Nghe vậy khiến Vu Kiệt ngẩn người, không đành lòng nhìn thẳng ông cụ.
Đúng là… chuyện này cũng điên rồ không kém.
Anh hít sâu một hơi, nhìn sang số liệu hiển thị trên máy theo dõi, coi như tạm ổn.
“Bố của Ngô Tiểu Phàm, cũng là con trai của ông, Ngô Vĩ, không biết ông đã biết tin ông ta chết chưa?”
Vu Kiệt hỏi dò.
“Cái gì?”
Ngô Lãnh trợn trừng hai mắt, mắt thường cũng thấy được chỉ số huyết áp trên máy lập tức tăng vọt.
Ông nhìn chếch sang Ngô Tiểu Phàm, chằm chằm nhìn cô.
Ngô Tiểu Phàm vẫn đang cúi đầu, dáng vẻ run run khϊếp đảm, thỉnh thoảng lại nhìn trộm ông.
“Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là… là làm sao?”
Giọng nói của Ngô Lãnh run rẩy, ông không thể tin nổi.
Tất cả mọi người đều không khỏi thở dài.
Ngô Lãnh run rẩy đôi môi: “Chuyện này… cũng xảy ra trong lúc ông hôn mê sao?”
Ngô Tiểu Phàm gật gật đầu.
Hai mắt Ngô Lãnh giật giật liên hồi, suýt chút nữa ngất đi.