*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy cái tên Vu Kiệt này, Sở Dương Ngọc khẽ giật mình, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
“Chuyện này…chúng tôi cũng không biết…”
Gia tộc hạng ba như bọn họ, sao có thể biết tin tức của Vu Kiệt được chứ.
Có điều, vì để khiến tâm trạng của chủ nhân vui vẻ, hắn lại bắt đầu ton hót, giả vờ càng giống một con chó hơn.
“Cậu chủ Thượng Quan, bây giờ anh trở lại rồi, cái tên tạp chủng kia không biết sống chết thế nào!”
“Sau này, trong thế hệ trẻ ở thủ đô, cậu chủ Thượng Quan nhất định là người đứng đầu, nổi tiếng khắp thủ đô này!”
“Nhà họ Lý đang trên đà sụp đổ, nhà Thượng Quan sẽ sớm đạp nhà họ Lý dưới chân mà thôi!”
…
Sở Dương Ngọc rất thông minh, một bên đè nhà họ Lý xuống đất, một bên nâng nhà Thượng Quan lên mây.
Thượng Quan Bắc im lặng lắng nghe, không bình luận, nhưng lại cảm thấy những lời này rất êm tai.
Có điều, đúng lúc Sở Dương Ngọc vừa nói xong, điện thoại của Thượng Quan Bắc cũng nhận được tin nhắn.
Hắn ta lấy điện thoại ra xem, mở tin nhắn đầu tiên.
Nụ cười trên môi hắn ta bỗng cứng ngắc, hai mắt trợn tròn.
“Vu Kiệt…vẫn chưa chết…”
Hắn ta hoảng loạn, cả người như chìm trong bóng tối, đột nhiên mất hết phương hướng tương lai.
Chuyện này sao có thể xảy ra chứ!
Rõ ràng là năm cường giả phong thánh đích thân đi gϊếŧ Vu Kiệt!
Tay của hắn ta hơi run lên, nghĩ đến còn có tin nhắn khắc, nên vội mở ra xem.
“Gϊếŧ chết…năm vị…chuyện này…”
Điện thoại trên tay Thượng Quan Bắc đột nhiên rơi xuống chân hắn ta.
Trước mặt hắn ta bỗng trở nên đen mịt, cảm giác giống như rơi xuống vực sâu không đáy.
Một lúc lâu sau vẫn không bình tĩnh lại được, cả người thừ ra.
“Cậu chủ Thượng Quan, nếu như đến lúc đó, anh muốn kìm hãm nhà họ Lý, thì những chuyện tiếp đó cứ giao cho những gia tộc như chúng tôi là được rồi”.
Thượng Quan Bắc đột nhiên tát vào mặt Sở Dương Ngọc một bạt tai.