Cũng như năm tên phong Thánh kia, cho dù Vu Kiệt lên đến hóa kình tầng năm, cũng không thể đánh thắng được bọn họ.
Nhưng mà…
Người trung niên rốt cuộc cũng không nhịn được.
Hai mắt anh ta trợn to lên, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
“Không chạy… thậm chí… còn gϊếŧ cả nhà họ Thường!”
“Còn… còn…”
Chưa nói xong lời, Diệp Lâm đã nóng nảy cắt ngang.
“Thằng nhóc này điên rồi à? Gϊếŧ sao?”
Mặc Bạch tìm kiếm manh mối từ trong ánh nhìn của người trung niên.
“Còn gì nữa?”
Mặc Bạch hỏi.
“Cậu… cậu ấy gϊếŧ hết năm tên phong Thánh!”
Người trung niên sắc mặt hoảng sợ, giọng nói run rẩy không ngừng.
Diệp Lâm: “…”.
Mặc Bạch: “…”.
Hai người lại liếc nhìn nhau, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm, núi lở đất nứt, không thể bình tĩnh nổi.
Gϊếŧ sạch năm tên phong Thánh?
Những lời này bọn họ đều cẩn thận suy xét từng từ, chứng minh họ không hề nghe lầm.
Vu Kiệt gϊếŧ?
Gϊếŧ như thế nào?
Nó có năng lực gì để gϊếŧ người?
Năm tên phong Thánh tự đưa đầu ra cho Vu Kiệt chém à?
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Nhị Thánh biến sắc.
Về cơ bản, bọn họ không tưởng tượng nổi Vu Kiệt rốt cuộc làm việc đó như thế nào?
Dưới sự điều động của Song Thánh Quốc Phái, vô số đôi mắt của võ giới lại một lần nữa tập trung vào Lạc Thành.
Tất cả những hành động ở đó, đều khiến tất cả các võ giả kinh hoàng.
Từ đầu đến cuối, nhân vật chính chỉ có một người, đó là Vu Kiệt.