*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh ngay sau đó, người phong thánh này đã bị Vu Kiệt cuộn thành một quả bóng.
“Phụt…”
Ông ta vẫn còn thở, nhưng lại không ngừng nôn ra máu.
Ánh mắt của ông ta vẫn tràn đầy hy vọng: “Mi sẽ không gϊếŧ ta, đúng không?”
“Đừng nói nhảm nữa!”
Vu Kiệt bất mãn, nhìn người phong thánh nọ đã bị cuộn thành quả bóng, cầm lên, đắc ý cười.
Anh đánh giá một lúc, rất hài lòng với tác phẩm của mình.
“Haha!”
Vu Kiệt thả tay ra, quả bóng thịt rơi xuống đất.
Đồng thời, anh lùi về sau một bước.
Bây giờ tất cả mọi người đều đoán được, anh muốn làm gì rồi.
Đây thật sự là muốn chơi đùa…
Vu Kiệt nói không sai, thật sự là chơi chưa đủ!
Vu Kiệt giơ chân lên giống như rồng bay khỏi biển, mạnh mẽ đá văng quả bóng thịt kia.
“Bụp!”
Chỉ thấy quả bóng thịt bay vụt về phía người phong thánh còn lại.
Sắc mặt chưởng môn Bắc Thoái hoảng sợ, hai chân run bần bật, trước mắt đen kịt.
“Bụp!”
Chưởng môn Bắc Thoái bị quả bóng thịt trực tiếp đá trúng, lăn ra đất, nôn ra máu.
Quả bóng thịt đó không hề rã ra, mà dính đầy máu trên mặt đất, trở về bên cạnh chân của Vu Kiệt.
“Chà, không tệ nhỉ!”
Vu Kiệt trông có vẻ phấn khích khi khám phá ra trò mới.
“Nào nào nào, tiếp tục!”
Nói đến đó, anh liên tục đá qua, đá quả bóng thịt này về phía chưởng môn Bắc Thoái.
Chưởng môn Bắc Thoái hoảng loạn, ông ta không biết nên làm thế nào.
Đã bị đá trúng ba lần, thân thể của ông ta như muốn rã rời.
Ông ta ý thức được rằng, nếu không nghĩ cách gì đó thì sớm muộn gì cũng bị đá đến chết.
Đột nhiên, khí tức của ông ta bỗng bạo phát, giơ chân đá mạnh vào quả bóng thịt.
“Bụp!”
Một cước này, vậy là lại khiến quả bóng thịt rã ra, trở lại hình dáng người ban đầu, nằm trên mặt đất.
Sắc mặt Vu Kiệt tối sầm lại, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bầu không khí bỗng trở nên lặng ngắt, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Vu Kiệt.
Vu Kiệt chậm rãi bước đến bên cạnh người phong thánh kia.
Cổ họng của người phong thánh không ngừng phát ra tiếng thút thít. Cả người dựa vào tu vi để duy trì hơi thở.
Ông ta đã chịu đựng đến tận bây giờ, chỉ có một mục tiêu.
Vu Kiệt có vẻ không vui rồi.