“Tút!”
Điện thoại bị ngắt kết nối.
Đầu dây bên kia không còn nghe thấy giọng nói của Vu Kiệt, chỉ còn lại tiếng “tút tút tút”.
Lúc này Lỗ Tư Châu giống như một tên ngốc vậy, ngây người tại chỗ hồi lâu, không nói lời nào.
Chết…chết rồi!
Ace chết rồi!
Ông ta cau mày: “Chuyện…chuyện…chuyện này làm sao có thể xảy ra được?”
Ace vậy mà chết rồi?
Lỗ Tư Châu không dám tin vào sự thật này, Ace là cường giả xếp thứ 50 trong Hóa Bảng, nằm trong top 10 của tộc Thánh Đường, sao ông ta có thể chết được chứ?
Cho nên!
Rốt cuộc người gϊếŧ ông ta là ai?
Lỗ Tư Châu đột nhiên trừng mắt nhìn Lâm Nhã, sau khi suy nghĩ chuyện gì đó, ông ta nhìn về phía một tên sát thủ: “Canh giữ cô ta cẩn thận cho tôi, không có sự cho phép của tôi, bất kỳ ai cũng không được lại gần”.
“Vâng”.
Tên sát thủ dõng dạc đáp.
Lỗ Tư Châu vội vàng rời khỏi nơi đó, đi đến phòng nghỉ ở tầng hai.
Lần này tất cả những sát thủ theo ông ta đến Luân Thành để chuẩn bị tham gia phục kích, đối đầu với Vu Kiệt đều đang ở tầng này đợi lệnh, vừa nhìn thấy Lỗ Tư Châu đến, tất cả bọn họ đều đặt đồ ở trong tay qua một bên, quỳ một gối xuống, cúi đầu chào Lỗ Tư Châu.
“Tham kiến tộc trưởng!”
“Đứng lên cả đi”.
“Vâng”.
Sau khi bọn họ đứng dậy, Omen, đường chủ phụ trách tiến trình hành động của nhóm sát thủ này nhìn thấy sắc mặt u ám của Lỗ Tư Châu, dường như nhận ra điều gì đó.
“Thưa tộc trưởng, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”, Omen hỏi.
Lỗ Tư Châu chắp tay sau lưng, gật đầu: “Ace chết rồi”.
“Sao ạ?”
Xoẹt!
Phản ứng của hắn ta y hệt phản ứng của Lỗ Tư Châu lúc nãy, vừa nghe được tin tức này, thân là đường chủ của Thổ Đường, sắc mặt của Omen đột nhiên tái mét.
“Ace…Ace chết rồi? Chuyện…chuyện này...không thể nào!”
Omen cau mày: “Ai có thực lực mạnh như vậy, có thể gϊếŧ chết Ace? Không phải bộ Thiên chúng ta đã ký hợp đồng liên minh với cơ quan rồi sao? Bọn họ đã phá hủy giao ước sao?”
Omen sốt sắng hỏi, vì hợp đồng này mà tộc Thánh Đường và cơ quan Lập Kiên đã hòa hoãn gần mấy chục năm, cũng chính nhờ sự hòa bình trong khoảng thời gian này đã giúp tộc Thánh Đường phát triển nhanh chóng, lấp đầy thâm hụt của thời gian trước. Trong giai đoạn này, bởi vì Lỗ Phi Nhã bị bắt, bộ Thiên đang dần dần bị bộ Địa thôn tính, nếu lúc này cơ quan hủy bỏ hợp đồng và phát động chiến tranh thì đối với tộc Thánh Đường mà nói, chính là một đả kích mang tính hủy diệt.
Vừa nghĩ đến chuyện này, nhịp tim của Omen bắt đầu tăng nhanh, hắn ta vô cùng sợ hãi!
May thay giây tiếp theo, câu trả lời của Lỗ Tư Châu đã khiến hắn ta xua tan phỏng đoán của mình.
“Không phải”.
Lỗ Tư Châu trầm giọng nói: “Là người của tổ chức Đệ Nhất”.
“Sao ạ?’
Tổ chức Đệ Nhất?
Omen sửng sốt: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, nếu như là người của tổ chức Đệ Nhất muốn gϊếŧ chết Ace thì ít nhất cũng phải cử được người trong võ giới Hoa Hạ, là cường giả cấp năm hóa kình trở lên mới được, nhưng tổ chức Đệ Nhất và võ giới không hề có chút quan hệ nào, Quốc Phái cũng sẽ không giúp bọn chúng chấp hành nhiệm vụ, sao bọn chúng lại có cường giả trên cấp năm hóa kình được chứ?”
“Chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra được”.
Sắc mặt Omen đầy vẻ khó tin, hắn ta căn bản không muốn tin vào sự thật này chút nào.
Nếu thật sự là như vậy thì suốt mấy chục năm nay, sao tộc Thánh Đường có thể gϊếŧ chết hơn một nửa gián điệp của tổ chức Đệ Nhất ở Lập Kiên, nếu như tổ chức Đệ Nhất thật sự có cao thủ như vậy thì sao lại cho tộc Thánh Đường có cơ hội tồn tại đến ngày hôm nay chứ?
Điều này là không thể!
“Vậy cậu giải thích thế nào về cái chết của Ace?”, Lỗ Tư Châu lạnh lùng hỏi.
“…”, Omen không trả lời được, muốn lên tiếng nhưng lại không biết nên nói gì.
Lỗ Tư Châu: “Tôi nghe thấy giọng nói của một người lạ trên điện thoại của Ace, theo thông tin tình báo hôm nay thì người tập kích căn cứ của chúng ta nhân lúc chúng ta không có ở đó, chỉ có thể là người của tổ chức Đệ Nhất”.
“Vậy phải làm thế nào ạ?”, tình hình trước mắt chỉ có thể lý giải như vậy, nếu như không phải người của tổ chức Đệ Nhất, còn có thể là ai?
Lỗ Tư Châu nói: “Bảo mọi người trở về, năm Đường của chúng ta được phân bố ở những khu vực khác nhau, muốn hủy diệt hết tất cả năm Đường, ít nhất phải mất hai tiếng đồng hồ, bây giờ đến lúc trời sáng còn năm tiếng nữa, cho dù lần này tổ chức Đệ Nhất có dốc hết toàn bộ lực lượng thì cũng không thể nào hủy diệt toàn bộ năm Đường của chúng ta trong thời gian ngắn như vậy được”.
“Bọn chúng không làm được, càng không dám đánh cược, đồng thời, ít nhất chúng ta cũng có thể gánh vác được kết cục này, bây giờ Thủy Đường chắc chắn đã mất rồi, cậu nhanh chóng đưa một nửa số người đi, nhất định phải trở lại Lập Kiên trước khi trời sáng, đi liên hệ với người của cơ quan, bảo bọn họ ra tay, tóm gọn hết đám người của tổ chức Đệ Nhất”.
“Vâng!”
Nói xong, Lỗ Tư Châu quay người rời đi.
Ông ta không thể nào chịu được cảm giác lúc mình đi xa, quê nhà bị phá nát.
Nếu như đưa cảm xúc này vào game, tựa như bạn và đồng đội đang chơi đoàn chiến, bỗng nhiên lúc vừa xông trận, phe đối phương thiếu mất một người, mà người này lại trực tiếp di chuyển nhất thời đi trộm thạch anh, cuối cùng đội đối phương thắng, nhà cũng bị trộm mất, dù bạn có siêu phàm cỡ nào thì cuối cùng vẫn thua cuộc.
Huống hồ, lúc này trận đấu đối đầu với Vu Kiệt còn chưa bắt đầu!
Ông ta không thể trơ mắt đứng nhìn tộc Thánh Đường do tổ tiên gây dựng, tồn tại ngàn năm nay bị phá hủy trong chốc lát!
Sau khi ông ta rời đi, Omen cũng lập tức đưa người của mình rời khỏi tòa nhà này.
Bọn họ phải trở lại Lập Kiên.
Trong vòng năm tiếng đồng hồ, tìm được người của tổ chức Đệ Nhất, sau đó tiêu diệt toàn bộ kẻ địch.
Chỉ là bọn họ không ngờ được rằng, lần này một đi sẽ không có cơ hội trở lại.
Đồng thời, khi bọn họ rời đi thì cũng chính là khởi đầu cho cái chết của Lỗ Tư Châu.
Bọn họ không thể nào ngờ được, bởi vì quyết định này mà bọn họ đã bị thua triệt để.
Cho nên…
“Reng reng!”
Hai tiếng đồng hồ sau, ba giờ sáng ở thành phố, Vu Kiệt ngồi bệt dưới đất cùng một khẩu súng bắn tỉa, vô số thi thể nằm la liệt xung quanh, cả người ướt đẫm vì mưa, trên tay anh cầm một gói bánh quy, ngồi dưới mưa ăn ngon lành.
Nước mưa xối sạch chiếc áo ngắn trên người anh, máu hòa với nước mưa, nhuộm đỏ mặt đất xung quanh, trong mảnh sân thuộc về Thủy Đường, chỉ có một mình anh.
Sau khi nghe thấy tiếng chuông, anh nhấn nút nghe điện thoại, mở loa ngoài.
“Tìm được chưa?”
Vu Kiệt lạnh lùng hỏi.
Ở đầu bên kia, Mặc Thu thở hổn hển: "Trời ơi, thần kỳ quá, Lang Vương, anh thật là thần kỳ quá đi. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh, một giờ trước, một chiếc máy bay tư nhân đã được bố trí tạm thời ở Luân Thành, điểm đến là Lập Kiên".
Vu Kiệt: “Vậy thì cứ làm theo kế hoạch đi”.
“Còn nhớ là gì không?”
Mặc Thu gật đầu: “Anh yên tâm, tôi lập tức liên lạc với người của tổ chức Đệ Nhất, điều tra lai lịch của chiếc máy bay đó và lịch trình di chuyển của tất cả những người lên máy bay. Tôi sẽ lập tức bố trí tin tặc xâm nhập, chỉ cần năm phút thôi sẽ có thể tìm được địa điểm đầu tiên mà bọn họ rời đi”.
“Chỉ cần tìm thấy địa điểm đầu tiên thì có thể tìm được…”
Vu Kiệt trực tiếp nói: “Lâm Nhã bị trói ở đâu!”
“Vâng, anh cứ đợi tin tốt đi”, nói xong, Mặc Thu hăng hái cúp điện thoại.
Anh ta vô cùng kích động!
Được tham gia chiến đấu cùng với Lang Vương, người đã từng chấn động biên cương năm năm trước, là một chuyện đáng để kích động.
Nhưng vào lúc này, anh ta mới nhận ra nguyên nhân thực sự khiến Lang Vương Hoa Hạ có thể chấn động hai đại giới, khiến bọn họ không dám xâm phạm Hoa Hạ.
Không phải sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ!
Mà là trí thông minh của anh!
Dưới tiền đề không biết rõ mục tiêu là gì, đơn giản nhất chính là để cho đối phương chủ động lộ ra sơ hở, cho nên với điều kiện hợp lý này, Vu Kiệt đã lựa chọn một con đường, chính là…tiêu diệt căn cứ của tộc Thánh Đường!
Anh không tin, tộc trưởng của tộc Thánh Đường sẽ ngồi yên không chút động lòng!
Chỉ cần anh đυ.ng đến thứ quan trọng cần bảo vệ, thì ông ta ắt sẽ phái người hành động.
Trong khoảng thời gian này, tất cả các chuyến bay quốc tế đều bị cấm, đặc biệt là các chuyến bay giữa Luân Thành và Lập Kiên.
Vì vậy, máy bay cất cánh trong khoảng thời gian này chắc chắn đều là người của tộc Thánh Đường, huống hồ còn là máy bay tư nhân?
Như vậy xem ra, tìm được hang ổ của bọn chúng, không phải là quá dễ dàng sao?
Vu Kiệt từ từ đứng dậy, đeo súng bắn tỉa lên, vươn vai một cái: “Đây gọi là…”
“Tìm hiểu nguồn gốc!”
“Kiến thức của tổ tiên để lại”.
“Thật là uyên bác!”