Đệ Nhất Lang Vương

Chương 426: Nâng kiếm (1)

Buổi đêm gió thổi lạnh buốt.

Nhưng mà ở Ninh Thành, gió đêm mùa hè lại như tạo nên một bức tranh nổi bật.

Một nhóm đông người quây quần bên một chiếc bàn nhỏ, uống rượu, ăn thịt nướng, bàn về cuộc sống và nói về lý tưởng.

Dù trời có lạnh đến thấu xương thì bọn họ cũng ngồi đến tận ba bốn giờ sáng, thoải mái nói chuyện giang hồ.

Quán nướng của Lý Đại Năng nằm dưới đường vành đai 3, trên một con phố yên tĩnh và nhiều quán ăn ngon ở ngã ba của một số khu nhà liên tiếp.

Tuy mới mở chưa lâu nhưng chỉ trong vài tuần ngắn ngủi đã thu hút được rất nhiều khách hàng lui tới vì hương vị độc đáo của món ăn.

Cứ đến tám giờ mỗi tối, những người ngồi đợi ở trên con phố này đều là khách hàng của quán nướng Lý Đại Năng.

Ngay khi Thượng Quan Bắc và những người khác đang tính toán cách đối phó với Vu Kiệt thì ỏ một khách sạn năm sao gần quán nướng của Lý Đại Năng, trong một phòng VIP hào hoa truyền đến tiếng uống nước ừng ực.

Owen mặc một chiếc áo ngủ, vì anh ta vừa kết thúc cuộc vận động kéo dài hai giờ với Dương Chân nên trông có vẻ hơi phờ phạc.

Anh ta ngồi ở một bên chiếc ghế sô pha da, lặng lẽ lấy ra một điếu xì gà đưa lên miệng.

Sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Dương Chân đang ngồi trên đầu giường xinh đẹp như một bức tranh, hai tay vòng trước ngực búi tóc, anh ta nhẹ giọng hỏi: “Cục cưng, lẽ nào chúng ta cứ ở khách sạn mãi mà không về nhà sao?"

“Nhà?”

Nghe đến cái tên vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, Dương Chân sau khi vận động xong cả mặt đang đỏ bừng bỗng trở nên u ám hẳn.

"Đó mà là nhà của em ư? Bảo em phải xin lỗi một người ngoài còn chưa qua cửa. Cái nhà này đâu có xem em là cô chủ đâu. Tốt xấu gì em cũng được xem là cô út của Dương Cẩm Tú, cho dù là em có sai đi chăng nữa, thì phân theo cấp bậc lớn bé em cũng không cần phải xin lỗi!"

“Ông ấy dựa vào cái gì…mà bảo em xin lỗi!”

Cái người “ông ấy” kia, không cần nghĩ cũng biết đó chính là ông cụ Dương.

Nhớ lại chuyện vừa xảy ra tối qua, sự tức giận trong lòng cô ta lại bùng cháy mãnh liệt.

Nếu như là người khác thì thôi đi, ngay cả cô ta cũng không xem ra gì.

Quan trọng là người ra lệnh cô ta xin lỗi…

Lại là bố của cô ta!

Trong mắt cô ta, đó chính người yêu thương cô ta nhất trên đời này.

Nghĩ đến đó, một cảm giác bất bình và tủi thân bỗng dâng lên trong lòng cô ta.

“Chuyện này…”, nghe vậy, Owen bỗng ngừng lại, sau đó cười nhạt, hai chân bắt chéo gác lên cao, vẻ mặt khinh thường thiên hạ nói: “Đừng lo lắng quá, cục cưng à, em không muốn về thì không về nữa!”

“Owen anh ở nước ngoài vẫn là có chút địa vị, trên thế giới này, chỉ cần em muốn có, cho dù là mặt trăng hay ngôi sao đi chăng nữa, anh cũng sẽ hái xuống cho em, anh sẽ mãi mãi đứng về phía em!”

“Những người muốn làm tổn thương em, bắt nạt em, anh sẽ khiến bọn chúng phải trả giá!”

Khi nói hai chữ cuối cùng Owen bỗng lên giọng nhấn mạnh.

Trên sống mũi cao vυ't kia là một đôi mắt vô cùng lạnh lùng.

Thân là cậu chủ của một tập đoàn vệ sĩ nào đó ở Lập Kiên, từ nhỏ đến giờ đi đến đâu mà anh ta không được người ta kính nể, đây thực sự là lần đầu tiên anh ta bị một tên vô dụng ăn mặc quê mùa đánh bại!

Mất hết mặt mũi!

Nếu như chuyện này đến tai bạn bè của anh ta ở nước ngoài thì anh ta không phải sẽ trở thành một trò cười sao.

“Cho nên…”

Dương Chân lạnh lùng cười, nói: “Bao gồm cả thằng nhóc gây chuyện hôm qua sao?”

Ánh mắt đằng đằng sát khí!

“Chuyện này còn phải hỏi sao?”

Owen kẹp điếu xì gà trong tay, đưa đến gạt tàn gõ nhẹ.

Tàn thuốc rụng xuống, anh ta lấy điện thoại ra.

“Tút tút tút…”

Trên màn hình hiển thị dãy số nào đó.

Hai phút sau, điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

“Cậu Owen, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy?”

Người vừa lên tiếng đó, lúc này đang ngồi trong một căn phòng VIP nào đó của câu lạc bộ Đồ Long ở Thiên Thành.

“Cậu Trần yêu quý, tôi ở Ninh Thành gặp chút chuyện phiền phức, có một tên nhóc không có mắt đυ.ng đến tôi!”

“Sáng ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy hắn vẫn còn sống, là người bạn tốt nhất của tôi ở Hoa Hạ, giúp tôi đi, chắc chắn sẽ có lợi ích cho anh!”

“Lợi ích?”

Trong phòng VIP, thanh niên kia đang ôm một thiếu nữ xinh đẹp trong lòng, khóe môi hơi nhếch lên, người có đủ tư cách để gia nhập vào câu lạc bộ Đồ Long như hắn ta thì có lợi ích gì mà hắn ta không đạt được chứ!

Chỉ có điều, nghĩ đến xuất thân của Owen ở Lập Kiên và các mối quan hệ của anh ta, người thanh niên này có quyền lực không nhỏ ở câu lạc bộ Đồ Long, nên hắn ta gật đầu, nói: “Đương nhiên là được, chuyện nhỏ, rất vui có thể giúp anh, tám giờ sáng mai, anh cứ đợi tin tốt đi!”

“Lát nữa gửi ảnh của tên đó cho tôi là được”.

“OK!”

Nói xong, Owen đáp lại một tiếng rồi cúp máy.

Bên kia, thanh niên đó liếc mắt nhìn vệ sĩ đang đứng sau lưng hắn ta.

“Hai người đi liên lạc với tên côn đồ ở Ninh Thành, bảo bọn họ đi xử lý”.

“Vâng!”

Hai tên vệ sĩ gật đầu, quay người rời khỏi phòng VIP.

Cuối cùng trong căn phòng rộng lớn và yên tĩnh chỉ còn lại thanh niên kia và cô thiếu nữ trong lòng hắn ta.

Nhìn người đẹp trong lòng mà bản thân đã bỏ ra tận mấy trăm, mới từ tiết mục thời trang nào đó ôm về được, một luồng điện nóng bỏng bừng bừng chạy khắp thân dưới của hắn ta.

Thiếu nữ xinh đẹp che mặt cười: “Cậu Trần, anh…anh cứ nhìn người ta như vậy, người ta xấu hổ lắm!”

“Xấu hổ?”

Thanh niên đó bỗng lật người đè thiếu nữ xuống: “Vậy thì anh sẽ khiến em xấu hổ hơn nữa, làm thôi!”

“Ấy…đừng…đừng…cậu Trần không phải còn có chuyện gấp cần xử lý sao?”

“Chuyện gấp gì chứ, một tên vô dụng mà thôi, bọn côn đồ sẽ giải quyết, anh với em mới là chuyện gấp”.

Vừa dứt lời, sô pha đã bắt đầu chấn động.

Vài phút sau đó, thân là người có quyền lực không nhỏ ở câu lạc bộ Đồ Long, hơn nữa còn có thể gia nhập vào giới thượng lưu ở thủ đô, điện thoại của Trần Dung bỗng vang lên thông báo nhận được tin nhắn.

Nội dung tin nhắn: Có chuyện muốn báo cho cậu biết, nhà họ Lý ở thủ đô vừa tuyên bố cậu chủ duy nhất đời thứ ba, là đứa bé đã thất lạc hai mươi năm trước. Vì bí mật hai mươi năm về trước, tốt nhất là cậu đừng gây chuyện với nhà họ Lý, ngoài ra, tôi cũng đã gửi ảnh cho cậu rồi, nhớ rõ khuôn mặt ấy cho tôi, còn nữa, phải giữ kín bí mật đó, nhớ kĩ, cái chết của vợ Lý Nam không liên quan gì đến chúng ta cả!

Dưới dòng tin nhắn còn có một bức ảnh!

Trên bức ảnh đó hiện lên một khuôn mặt!

Khuôn mặt đó chính là Vu Kiệt!



Vừa cúp điện thoại, sắc mặt Owen bỗng xuất hiện thái độ giống như lập được công lớn nhìn Dương Chân.

“Cục cưng à, anh đã gọi điện thoại rồi, em yên tâm, không quá hai mươi tư giờ nữa, người bạn trai vô dụng của cháu gái em chắc chắn sẽ chết bên lề đường!”

“Vậy sao?”, nghe vậy cơn tức giận của Dương Chân mới dần dần hạ xuống, chân mày cô ta giãn ra, vỗ vỗ bụng: “Được rồi! Tạm thời, xem như anh vẫn yêu em, gọi đồ ăn ngoài đi! Em không muốn ra ngoài ăn đồ tây đâu, không ngon gì cả, em vừa xem thấy có quán nướng Lý Đại Năng, xếp hạng cao lắm, gọi quán đó đi!”

“Được!”

Owen không chút do dự gật đầu.

Khoảng mười phút sau, trong quán nướng của Lý Đại Năng vang lên hai tiếng "tích tích", sau đó hiện lên dòng chữ "Đặt hàng thành công"!

Đứng trong bếp, liên tục lật trở những xiên thịt trong tay, vừa mới nướng xong toàn bộ các món mà khách hàng tại quán gọi, Lý Đại Năng khó khăn lắm mới thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán. Nhìn thấy có đơn hàng mới, hắn ta không hề cảm thấy mệt.

Lý Đại Năng nhìn Triệu Lệ Lệ đang ôm bụng đi hỏi thăm khách xong thì ngồi đọc sách nghiên cứu về cách chăm sóc trẻ nhỏ.

Cái bụng hơi nhô lên kia chính là mang thai rồi!

“Vợ ơi, có đơn mới rồi!”

Triệu Lệ Lệ ngước nhìn, cười: “Vâng, em đi chuẩn bị thùng giữ nhiệt cho anh!”

“Được!”

Nói xong, Triệu Lệ Lệ đứng dậy, cũng đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng gọi.

“Lý Đại Năng, tôi đến rồi!”

Ở bên kia đường, Vu Kiệt đang nắm tay Dương Cẩm Tú, trên môi nở một nụ cười tươi rói, anh đã đến đúng như lời hẹn!

- ---------------------------