Khuôn mặt này…
Là Vu Kiệt!
“Ầm ầm!”
Một âm thanh giống như sấm nổ vang lên bên tai Lục Chấn Hoa.
Chuyện này…
Làm sao có thể…
Hắn không phải bị xích sắt trói chặt sao?
Tổ chiến đấu của tôi ở đâu?
Ông ta lấy bộ đàm ra, kết nối với tiểu đội trưởng của tổ chiến đấu, bắt đầu gọi.
“Tiểu đội trưởng, tiểu đội trưởng!”
“Phòng thẩm vấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu đội trưởng…”
Không ngờ ông ta còn chưa kịp hét xong, vốn dĩ hệ thống liên lạc vẫn còn đang có một vài âm thanh ồn ào, đột nhiên một âm thanh chói tai vang lên khiến Lục Chấn Hoa giật mình vứt máy bộ đàm đi.
Ngay sau đó, âm thanh chói tai trong bộ đàm biến mất, không còn một chút âm thanh nào.
Sao…lại như thế này?
Lục Chấn Hoa hoảng loạn vớ lấy điện thọai trên bàn, sau khi nhấn nút điện thoại liền được kết nối, ông ta hơi rối loạn nói.
“Hậu cần…hậu cần!”
“Nhanh điều chỉnh lại camera…camera trong phòng thẩm vấn ở tầng hầm lại!”
“Nhanh!”
Ông ta rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng thẩm vấn sau khi ông ta rời đi.
Hơn hai phút sau, camera lại được kết nối.
Ngay sau đó, một mớ hỗn độn hiện ra trước mặt hai người.
Lần này, xuất hiện trên màn hình không phải là khuôn mặt kia mà là sợi dây xích trống không!
Đúng vậy! Sợi dây xích trống rỗng!
Vu Kiệt đâu?
Người nhà họ Đổng đâu?
Bọn chúng đi đâu rồi?
Lục Chấn Hoa híp mắt lại, đồng tử đột nhiên co thắt, nhanh chóng nhìn kỹ lại.
Vốn dĩ ba người kia đang bị trói chặt dưới sợi dây xích kia, nhưng bây giờ trên màn hình camera lại không có ai cả!
Còn người của tổ chiến đấu thì đang nằm ngổn ngang co quắp dưới đất xung quanh sợi xích sắt!
Cả một tổ chiến đấu hai mươi người được huấn luyện bài bản!
Lúc này lại nằm tứ tung trên mặt đất, không thể chống đỡ nổi.
Nhìn kỹ hơn liền thấy một số người trên mặt có những vệt máu kinh hoàng, dưới ánh đèn nhấp nháy kia, nhìn từ camera trông có vẻ đáng sợ một cách kỳ lạ.
Có người thì đang khuỵu chân trên mặt đất giống như không còn chút sức lực nào, dùng thân thể và hai tay chống đỡ mà vặn vẹo.
Có người còn khủng khϊếp hơn nữa, cả người xụi lơ ngồi bên cạnh bức tường, đầu vẹo qua một bên như thể bị gãy, giống như cái đầu và cơ thể không liên quan gì đến nhau vậy.
Đây thật sự là một tàn tích địa ngục vực thẳm!
Lục Chấn Hoa trợn mắt nhìn, mặt gần như sắp dán vào màn hình.
Ông ta không ngờ, tổ chiến đấu tài giỏi và lợi hại nhất của cả tổ tác chiến kinh tế vậy mà lại thảm hại như thế này.
Đừng nói đến chuyện hoàn thành nhiệm vụ ký tên vào đơn nhận tội, ngay cả ba người kia còn chẳng thấy đâu!
Nguyên nhân ngay từ đầu Lục Chấn Hoa đã sử dụng hình phạt riêng, ông ta không hề biết trong khoảng thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy người của mình nằm quằn quại trên đất, ba tên tội phạm lại không cánh mà bay.
“Rầm!”
Lục Chấn Hoa bỗng nhiên đập bàn đứng dậy, cả mặt đỏ bừng.
“Con mẹ nó…”
Ở trên địa bàn của mình mà lại dám ngông cuồng như vậy, căn bản không hề xem mình ra gì!
Dù gì thì bản thân lúc ở trong quân đội cũng là người kiệt xuất nhất, chưa từng chịu nỗi sỉ nhục nào như thế này…
“Ông đây không tin, tao đường đường là đội trưởng của tổ tác chiến kinh tế sao có thể để mày ngông cuồng như thế được!”
“Người đâu! Người đâu!”
Một tên nhân viên từ ngoài cửa phòng làm việc vội vàng chạy vào: “Đội trưởng Lục! Tôi là nhân viên trực ban hôm nay, có gì dặn dò không ạ!”
“Trừ những người phụ trách giấy tờ, gọi tất cả những thành viên của tổ tác chiến lập tức dừng lại tất cả công việc hiện tại, đi cùng tôi!”
Lục Chấn Hoa nhanh chóng bình tĩnh lại và nghĩ cách đối phó.
Ông ta ở trong quân đội rất nhiều năm, hiểu rõ điều quan trọng nhất bây giờ là phải bình tĩnh!
Lần này không dễ dàng gì mới tìm được cơ hội lấy lòng cậu chủ ở thủ đô, tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ chuyện gì!
Nếu như có thì phải lập tức tiêu diệt kẻ đã gây ra chuyện.
“Nhưng…trừ những người tăng ca đêm và những người trực ban thì không còn lại bao nhiêu người cả!”
Tên nhân viên đó chưa nhận ra sự tức giận của Lục Chấn Hoa, bối rối trả lời.
“Vậy thì gọi tất cả nhân viên bảo vệ lên đây, đồ ngu!”
“Ngoài ra, phong tỏa cả tòa nhà này cho tôi, bật tất cả camera lên, một con ruồi cũng đừng để chạy thoát!”
“Còn không nhanh đi đi!”
Lục Chấn Hoa trừng mắt nhìn tên nhân viên đó, trên trán nổi lên gân xanh cuồn cuộn, đôi mắt dữ tợn đỏ như máu giống như sắp ăn thịt người.
Tên nhân viên đó bị dọa sợ liền lùi lại nửa bước, nuốt nước bọt cái ực, vội vàng đáp.
“Vâng…vâng…đội trưởng Lục!”
“Tôi…đi ngay đây…”
Tiếng chân vội vã của tên nhân viên chạy đi đã xa dần, mắt Lục Chấn Hoa khẽ híp lại, âm thầm mở ngăn kéo ra.
Khoảnh khắc ngăn kéo được mở ra, Lý Giang Đào đứng bên cạnh bỗng giật mình.
Tất cả những chuyện này đã khiến Lý Giang Đào chịu đả kích rất lớn, giống như một trận hồng thủy ào ạt mạnh mẽ đổ xuống liên tục.
Trong lúc ông ta nhìn vào camera, thấy ba người Vu Kiệt đã biến mất cũng như đội quân tinh nhuệ của đội trưởng Lục nằm loạn xạ ở trên mặt đất.
Trong đầu ông ta bất giác liền nghĩ đến ngày hôm đó ở trong phòng làm việc ở Hội thương nghiệp Vạn Hải, cũng là cảnh tượng như thế này.
Cảnh tượng giống như địa ngục ngày tận thế!
Khi Lục Chấn Hoa vô cùng bình tĩnh mở ngăn kéo ra, Lý Giang Đào lập tức bị thu hút, đôi mắt của ông ta trợn tròn còn to hơn lúc nãy khi xem màn hình camera giám sát.
Đó là một khẩu súng lục tự động đen bóng!
Có thể thấy chủ nhân của nó thường xuyên lau chùi cẩn thận.
“Đội trưởng Lục…ông…”
“Không phải là ông muốn…”
Không đợi Lý Giang Đào lắp bắp nói hết câu.
Lục Chấn Hoa liền cẩm súng lên, vẻ mặt vô cảm liên tục nạp từng viên đạn, cuối cùng điều chỉnh lại tư thế, nhắm một mắt lại làm động tác ngắm thử.
Toàn bộ hành động vô cùng nhanh nhẹn và trôi chảy, chỉ vừa mới chớp mắt vài cái đã có thể hoàn thành rồi!
Sau đó, ông ta cầm khẩu súng lục trong tay, quay đầu lại nhìn Lý Giang Đào với đôi mắt đỏ như máu, bình tĩnh nói.
“Ở trên địa bàn của tôi thì không có kẻ nào được phép ngông cuồng cả!”
“Nếu như có…”
“Tôi sẽ không để hắn còn nguyên vẹn mà ra ngoài!”
Dứt lời, ông ta giắt khẩu súng lục vào thắt lưng rồi đi ra ngoài cửa, khí thế oai phong lẫm liệt!
Lý Giang Đào bị đôi mắt đỏ như máu của Lục Chấn Hoa dọa sợ ngây người, nhất thời không biết nên làm gì, ngẩn ngơ ngồi nhìn hình bóng Lục Chấn Hoa rời đi.
Trong phút chốc, phòng làm việc rộng lớn lúc này bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của mình ông ta.
Một lúc lâu sau, Lý Giang Đào mới bình tĩnh lại, yên tâm ngồi trên ghế sô pha, chuẩn bị đứng dậy đi xem thử camera giám sát.
Không ngờ!
“Ting ting ting, ting ting ting!”
Lúc này chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Trong văn phòng yên tĩnh này bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh chói tai, ông ta lấy điện thoại ra xem, là trợ lý của ông ta.
Ông ta bất giác cau mày.
Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi!
Sau khi bấm nghe điện thoại, đầu dây bên kia liền truyền đến một lo lắng hét lên.
“Hội trưởng Lý! Không xong rồi…”
“Trương Thế Đào đem chứng cứ đến, còn có lệnh niêm phong! Bọn họ…”
“Bọn họ dẫn theo rất nhiều người…đến niêm phong Hội thương nghiệp để điều tra!”
“Bây giờ…”
Gì cơ!
Niêm phong, điều tra…
Hội thương nghiệp Vạn Hải của tôi…
“Ầm ầm!”
Đột nhiên, trong đầu Lý Giang Đào giống như có sấm sét chạy qua, không nghe rõ bất kỳ âm thanh nào trên điện thoại nữa.
Hai mắt ông ta trừng lên vô hồn, đầy vẻ uể oải kinh ngạc và không thể tin được, miệng mồm há hốc.
Chuyện này…
Làm sao có thể…