Đệ Nhất Lang Vương

Chương 360: Tin tức chấn động

“Anh Trịnh!”

“Lâu rồi không gặp!”

Sau khi Vu Sơn nhìn thấy Trịnh Long xuống máy bay, anh ta lao tới như thể nhìn thấy một vị cứu tinh.

Vốn dĩ đang muốn hỏi em trai mình đang ở nơi nào, kết quả lúc Vu Sơn vừa đến gần Trịnh Long thì nhìn thấy Trịnh Long đang đưa tay ôm ngực liền lo lắng hỏi.

“Anh Trịnh...anh...không sao chứ?”

Trịnh Long ho nhẹ một tiếng, cố gắng đứng vững lại, sau đó xua tay nói.

“Anh Vu, lâu rồi không gặp!”

“Tôi không sao, chỗ này không tiện lắm, anh Vu chúng ta ra ngoài rồi nói”.

Vu Sơn gật đầu, theo Trịnh Long đi đến chỗ đậu máy bay.

Trên đường đi.

“Anh Vu, kết quả tôi điều tra được là...là người của tổ tác chiến kinh tế ở Giang Thành đã bắt anh Kiệt đi”.

Trịnh Long lên tiếng.

“Cái gì!”

“Tổ tác chiến kinh tế...ở Giang Thành! Tiểu Kiệt sao lại dính líu đến những cơ quan này chứ?

“Anh Trịnh...chuyện này...Tiểu Kiệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Nghe vậy, Vu Sơn đột nhiên trợn tròn hai mắt, lộ ra ánh mắt không thể tin được, anh ta vội vàng hỏi.

Tiểu Kiệt không phải đi Hội thương nghiệp Vạn Hải sao, hôm qua rõ ràng mình đã nhìn thấy trên tài khoản ngân hàng công khai của thôn ghi là Hội thương nghiệp Vạn Hải mà.

Bây giờ sao lại bị người của tổ tác chiến kinh tế bắt đi rồi!

“Là người của tổ tác chiến kinh tế đã bắt anh Kiệt cùng người của nhà họ Đổng, nguyên nhân là tổ tác chiến kinh tế cho rằng anh Kiệt câu kết với nhà họ Đổng hãm hại hội trưởng Lý của Hội thương nghiệp Vạn Hải, chuyện này mới...”

Trịnh Long lấy tờ báo mà anh ta đọc được lúc đang ở trên máy bay đưa cho Vu Sơn.

Một hàng chữ được in đậm rõ ràng trên tờ báo.

“Tin nóng! Thôn dân của thôn Vu Gia câu kết với nhà họ Đổng tham nhũng hai mươi triệu, khiến người người phẫn nộ!”

“Một tên thôn dân tại sao lại ngông cuồng đến vậy, câu kết với kẻ xấu đút túi đến hai mươi triệu!”

“...”

Một dòng...

Hai dòng...

Ánh mắt Vu Sơn nhanh chóng lướt qua những dòng chữ kia, càng đọc hô hấp càng trở nên khó khăn.

Ngay sau đó.

“Roạc!”

Vu Sơn xe tờ báo nhảm nhí kia thành hai mảnh.

“Con mẹ nó viết cái quái gì vậy chứ!”

“Ăn nói bậy bạ! Chuyện này căn bản không phải như vậy!”

Mặt Vu Sơn đỏ bừng, tim đập thình thịch, hai tay không ngừng run rẩy.

Anh ta không thể trơ mắt đứng nhìn em trai mình một lòng vì dân làng nhưng lại bị hắt nước bẩn như vậy được.

Giới truyền thông đổi trắng thay đen này, bọn họ không biết cái quái gì hết!

Mà cũng dám nói năng bậy bạ!

“Anh Vu, anh đừng tức giận, đương nhiên là tôi luôn tin tưởng con người của anh Kiệt”.

“Chuyện này không hề đơn giản như những gì chúng ta thấy, nhất định đã có người chơi xấu ở sau lưng”.

“Lần này tôi đến, nhất định phải bắt được kẻ đã đổ oan cho anh Kiệt!”

Trịnh Long vỗ nhẹ vào vai Vu Sơn, trầm giọng nói, ánh mắt sắc bén vô cùng kiên định.

Lần này, đối phương đến từ thủ đô cho nên bản thân không được xem thường.

“Chuyện này hoàn toàn không phải là như vậy!”

“Rõ ràng là do trưởng thôn cũ tên Vu Quý cùng cháu trai của gã tên Vu Bưu câu kết với hội trưởng Lý của Hội thương nghiệp Vạn Hải, sao bây giờ lại biến thành cậu út câu kết với nhà họ Đổng được chứ!”

“Đây chính là vu khống!”

“Vu khống!”

Vu Sơn cau mày, siết chặt hai nắm đấm.

Anh ta không hiểu sự việc sao lại thành ra như thế này, em trai của mình bây giờ đang ở tổ tác chiến kinh tế, không biết đám người đó có làm gì cậu út không.

Cậu út...là anh cả không đi cùng cậu...

“Bụp!”

Vu Sơn đấm mạnh vào bức tường trước mặt, giống như đang trút bỏ sự hối hận.

Tại sao?

Tại sao mình lại không đi cùng cậu út chứ?

Khiến cậu út một mình đối mặt với tất cả...

Thân là anh trai...lại không làm tròn trách nhiệm...

Trịnh Long đứng bên cạnh chợt cau mày.

Trưởng thôn cũ, Vu Quý?

“Là Vu Quý cấu kết với Hội thương nghiệp Vạn Hải bỏ túi tất cả số tiền này?”

Trịnh Long hỏi.

“Đúng vậy! Nói Vu Quý câu kết cũng không sai”.

“Nhưng...”

Vu Sơn ngập ngừng một lúc.

“Vu Quý luôn miệng bảo rằng tiền ở Hội thương nghiệp Vạn Hải, cuối cùng cậu út mới đến đó đòi lại công bằng, đem tiền trở về”.

“Nhưng ai biết được số tiền đó bây giờ lại bị đóng băng rồi, gọi điện thoại cho cậu út thì không có ai nghe máy cả”.

“Đáng lẽ ra lúc đầu tôi nên đi cùng Tiểu Kiệt, bây giờ không có tin tức gì cả, tôi...ai dà...”

“Anh Trịnh! Tôi thật sự rất lo cho Tiểu Kiệt, cậu út sẽ không...”

Vu Sơn lắc đầu nguầy nguậy, trong lòng vô cùng hối hận.

“Nếu như trong tay Vu Quý không có tiền, vậy tại sao...”

“Kẻ đằng sau bọn chúng lại đến từ thủ đô...”

Không phải là!

Trịnh Long chìm vào suy nghĩ, anh ta lẩm bẩm, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt lập tức trợn tròn, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng.

Cậu chủ là người con trai duy nhất trong nhà họ Lý, kẻ sau lưng kia lại đến từ thủ đô, tất cả chuyện này giống như một cái bẫy vây quanh anh Kiệt.

Theo tin tức mà Mật Điệp Tư báo cáo thì nhà họ Đổng cũng bị cuốn vào chuyện này ngay từ đầu.

Lỡ như kẻ đó chính là nhắm vào anh Kiệt thì sao!

Trịnh Long hoảng hốt, vội vàng hỏi.

“Anh Vu! Anh nói trưởng thôn cũ tên Vu Quý cùng cháu trai gã, hai người đó bây giờ đang ở đâu?”

Vu Sơn sững sờ ngẩng đầu lên, vừa nhớ lại vừa đáp.

“Tôi nhớ là vào tối hôm đó bọn chúng đã bị cục cảnh sát Giang Thành bắt đi rồi, hình như bọn chúng gọi người đó là đội trưởng Trương!”

“Sao vậy anh Trịnh, chuyện này có liên quan gì sao?”

Cục cảnh sát?

Đội trưởng Trương?

Một cái tên nhanh chóng hiện lên trước mắt Trịnh Long.

Trương Thế Đào.

Hai mắt Trịnh Long sáng lên, vui mừng nói.

“Chỉ cần tìm thấy bọn chúng, bảo bọn chúng thừa nhận bản thân đã câu kết với Hội thương nghiệp Vạn Hải”.

“Vậy thì có thể chứng minh anh Kiệt trong sạch rồi!”

Đột nhiên!

Trịnh Long bỗng nghĩ ra điều gì đó, sau đầu giống như có một tia điện chạy qua.

Bản thân mình có thể nghĩ đến điều này, vậy thì anh Kiệt đang bị vu khống tự nhiên cũng có thể nghĩ đến.

Người đứng sau vụ việc này đến từ thủ đô, lai lịch không hề nhỏ, có thể đổi trắng thay đen.

Chỉ sợ là...đã sắp đặt từ trước!

Hai người Vu Quý nhất định phải sống sót!

“Anh Vu, thời gian cấp bách!”

“Tôi sợ người của Hội thương nghiệp Vạn Hải sẽ gϊếŧ người diệt khẩu!”

“Bây giờ anh cùng tôi đi đến cục cảnh sát Giang Thành ngay!”

Nghe xong, Vu Sơn giật mình hoảng sợ, nuốt nước bọt liên tục.

“Diệt...diệt khẩu...”

Vu Sơn chỉ là một người dân thường sống qua ngày, sao có thể hiểu được những chuyện chém chém gϊếŧ gϊếŧ này, vừa nghe thấy sẽ có người mất mạng, lập tức nghĩ đến cậu út nhà mình.

“Tiểu Kiệt...Tiểu Kiệt sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!”

“Tôi nghĩ người của tổ tác chiến kinh tế sẽ không làm gì anh Kiệt đâu, anh Vu đừng lo lắng quá, bây giờ chúng ta phải đến chỗ Trương Thế Đào đòi người!”

Trịnh Long đi đến bãi đỗ xe, tìm chiếc xe mà người của Mật Điệp Tư đã chuẩn bị sẵn cho anh ta, lấy chìa khóa ra.

“Được...được...”

“Chuyện này không thể chậm trễ! Đi...chúng ta đi ngay thôi!”

Vu Sơn thuận thế mở cửa xe ra, nói.

Hai người không nhiều lời, lập tức lái xe về phía tòa nhà quyền lực ở Giang Thành.

Nơi đó chính là tổng cục có quyền lực nhất cả Giang Thành.

Nơi đó cũng chính là mấu chốt xoay chuyển tình thế trong sự việc lần này.

Trịnh Long không dám chậm trễ chút nào, đạp chân ga hết cỡ.

Nhanh một chút!

Nhanh hơn chút nữa!

Mình nhất định phải gặp được Vu Quý, nắm được nhân chứng phạm tội của bọn chúng.

Những bằng chứng đầy đủ tính xác thực này, chuyển đến chỗ cô hai nhà họ Lý, dựa vào vị trí của cô ấy ở tổng bộ tổ tác chiến kinh tế của thủ đô.

Chuyện này, nhất định phải nhanh!

Dám ở trước mặt đối phương!

Anh Kiệt!

Trịnh Long... đến muộn rồi!