Huyết Cương Bắc Băng…
Nghe đến cái tên này, trong một khoảnh khắc, con ngươi của Tiêu Hán co lại vì sợ hãi.
Đây là một khu vực nằm ở cực bắc của địa cầu, ở đó, có mênh mông núi tuyết bao trùm lên khe suối giữa núi lửa.
Hẻm núi nguy hiểm trùng trùng, nhìn từ bên ngoài, trông rất chật hẹp nhưng nếu đi từ cửa vào thấp nhất của hẻm núi, sẽ nhìn thấy có một cái hang.
Bên trong là vô số những lâu đài được người đời trước chạm khắc.
Là do nhóm siêu sát thủ từ khắp nơi trên thế giới đã cống hiến vàng bạc và trang sức.
Bọn họ được huấn luyện trong môi trường cực kỳ khắc nghiệt, lạnh giá, chịu được nhiệt độ mà ngay cả những chiến binh đặc biệt cũng không chịu được, không ngừng luyện tập kỹ năng gϊếŧ người, ẩn nấp sau giới lính đánh thuê thậm chí là giới sát thủ, là một trong ba Tu La của thế giới – Huyết Cương Bắc Băng!
Hai nơi còn lại là, Chí Nam Quan Hải và Lục Đảo Đông Châu.
Trước đây, người duy nhất còn sống của tổ chức Địa Ma – Thanh Xa, đã phải chịu đựng đau đớn cực hạn, tiến vào Huyết Cương Bắc Băng, mang theo một ngàn người trải qua huấn luyện tàn khốc, cuối cùng tạo ra bốn trăm siêu cường giả.
Vì để trả ơn cho Huyết Cương Bắc Băng, cô ta đã hiến thân mình, trở thành người phụ nữ của con trai của đại chiến thần thứ tư Huyết Cương Bắc Băng, Nham Long!
Đêm nay, Nham Long đến đây chính là vì cô ta!
Chỉ đáng tiếc, cách đây vài ngày, cô ta đã chết. Đến bốn trăm siêu cường giả của Địa Ma cũng chết trong tay Lang Vương Hoa Hạ!
Nhìn vào ánh mắt nồng đậm sát khí của Nham Long, trong lòng Tiêu Hán nảy sinh cảm giác khủng hoảng.
“Ực ực…”
Tiêu Hán nuốt một ngụm nước bọt, tay đặt tay lên cò súng!
Soạt!
Giây tiếp theo, từ bên cửa sổ, Nham Long chuyển bước, đến trước mặt cậu ta.
“Cái này… thật nhanh!”
Không kịp rồi.
Trong thời gian đó Tiêu Hán không kịp cử động, cậu ta nhắm vào người Nham Long định bắn, nhưng lúc cậu ta đang định bóp cò…
Một cơn đau thấu tim xuyên qua cổ tay cậu ta!
“Chỉ một con kiến nhỏ, mà cũng dám phản kháng?”
Nham Long cầm dao, chặt xuống, một dòng máu xuất hiện, cổ tay của Tiêu Hán đã bị chặt đứt.
“Bụp!”
Bàn tay bị chặt đứt rơi xuống sàn, máu ào ào chảy ra.
Một mùi máu tanh nồng lan toả trong không khí.
Lúc đó, sắc mặt Tiêu Hán tái nhợt, cậu ta đến kêu cũng không thể kêu được, liền mặc kệ cho Nham Long dùng tay lớn bóp cổ mình.
Một cảm giác bất lực lan toả trong cơ thể.
Rất… rất nhanh!
“Hô… hô…”
Ánh mắt Nham Long trầm như nước: “Cho mày một cơ hội, nói, Thanh Xa, là do mày gϊếŧ sao?”
“Hô…”
Tiếu Hán trầm mặc không nói, loay hoay nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường.
Vu Kiệt là ân nhân cứu mạng của cậu ta!
Đương nhiên cậu ta sẽ không bán đứng Vu Kiệt!
“Không nói?”
Nham Long nheo mắt.
“Mày bỏ ngay ý nghĩ đó đi!”
“Xem ra, Thanh Xa chính là do mày gϊếŧ!”, Nham Long cũng không hỏi nhiều, tăng lực tay.
Ngay lập tức có một sức mạnh khổng lồ tác động lên cổ Tiêu Hán.
Cảm giác ngạt thở!
Cảm giác chết chóc!
Tầm nhìn tối dần…
Trong vòng xoáy chết chóc, dường như có một đôi tay kéo chân của Tiêu Hán xuống.
Cậu ta vẫn đang đấu tranh!
Giống như một con kiến, bị dẫm dưới chân đại bàng.
“Phanh!”
Đột nhiên, âm thanh mở cửa làm gián đoạn quá trình này.
Ngoài cửa, quản gia của lâu đài nghe thấy tiếng động, lập tức xông vào, dưới mái tóc bạc, đôi mắt ấy lộ rõ vẻ kinh sợ, Huyết Cương Bắc Băng!
“Ồ, lại thêm một kẻ đến tìm chết sao?”, Nham Long chầm chậm quay đầu, không để ý đến ông quản gia vừa xông vào.
Trong mắt hắn, đây chẳng qua chỉ là một kẻ tự tìm đến cái chết.
“Ông… Jack…”
“Chủ…”
“Cậu chủ?”
Nham Long sửng sốt trong chốc lát, sau đó liếc nhìn người đàn ông như kẻ vô dụng dưới tay mình.
Hắn cười lạnh: “Loại đồ vật này mà cũng dám xưng chủ?”
“Gia tộc Rothschild chúng mày, xem ra lựa chọn nhân vật chẳng ra làm sao!”
“Mày…”
Jack trợn mắt, định đe dọa, sau đó nghĩ đến danh tiếng của Huyết Cương Bắc Băng, ông ta nuốt lại những lời định nói, miễn cưỡng nói: “Cậu Nham Long đáng kính của Huyết Cương Bắc Băng, xin cậu hãy thả cậu chủ của chúng tôi ra, người phụ nữ của cậu – Thanh Xa, không phải do cậu chủ gϊếŧ!”
“Thực tế là, khi Thanh Xa đến đây, chúng tôi đã hết lòng giúp đỡ cô ấy!”
“Ông Jack!”, Tiêu Hán có linh cảm xấu.
Jack tiếp tục nói: “Cậu Nham Long kính mến, nếu như cậu chỉ muốn tìm kẻ đã gϊếŧ cô Thanh Xa, tôi nghĩ, tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng tôi có một điều kiện, thả cậu chủ của tôi ra, gia tộc Rothschild không liên quan đến việc này!”
“Ông…”
Vẻ mặt Tiêu Hán biến đổi, dùng toàn bộ sức lực còn lại nói: “Ông Jack… không được nói… không cho phép…”
Vu Kiệt là ân nhân cứu mạng của cậu ta!
Đó là người đã đưa cậu ta trở về từ cõi chết!
Cậu ta không được phản bội!
Nhưng…
Đối với Jack mà nói, mạng của Tiêu Hán, mãi mãi đều quan trọng hơn Vu Kiệt.
“Ồ?”
Nhìn thấy phản ứng của Tiêu Hán, Nham Long nhướn mày: “Xem ra, lời ông nói thật!”
“Cậu Nham Long kính mến, tôi sẽ không lừa cậu, mạng của cậu chủ, còn đang nằm trong tay cậu”. Jack cúi người, sau đó quỳ trên mặt đất, lạy Nham Long.
“Ông Jack… ông… ông không thể như làm như vậy!”
Tiêu Hán ánh mắt phức tạp, cậu ta hiểu, Jack là vì muốn cứu mạng của cậu ta, nhưng cậu ta không muốn vì bảo toàn tính mạng mà bán đứng Vu Kiệt!
“Xin lỗi, cậu chủ, vì để cậu có thể tiếp tục sống, tôi không thể không làm như vậy”.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nói, kẻ súc sinh nào – đã gϊếŧ Thanh Xa?”
Vừa hỏi!
Vừa cười!
Jack ngẩng đầu, nhìn về phía đông ngoài cửa sổ.
“Lưỡi dao sắc bén của Hoa Hạ - Lang Vương!”
“Vu Kiệt!”
…
“Hắt xì…”
Ở thủ đô, tầng dưới khách sạn, Vu Kiệt vẫn mặc bộ quần áo hôm qua đứng ở cửa, đợi Dương Cẩm Tú đến.
Sau khi hắt hơi, Vu Kiệt cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn 8h rồi.
Bởi vì buổi tối tụ tập tại khách sạn Holy Sky, Vu Kiệt định cùng với Dương Cẩm Tú đi dạo những cửa hiệu có tiếng ở thủ đô một chút, vì vậy, ông cụ Lý vừa sáng sớm đã gọi điện thoại tới, đồng thời cũng cho người mang đến cho Vu Kiệt một chiếc thẻ Đen có thể tùy ý sử dụng dưới danh nghĩa nhà họ Lý.
“Trịnh Long!”
“Anh Kiệt!”
Nghe thấy Vu Kiệt gọi, Trịnh Long đi tới.
“Chuẩn bị cho tốt buổi tụ họp tối nay nhé, đêm nay, người phụ nữ coi thường pháp luật kia, tôi sẽ dạy cho cô ta một bài học!”
“Cảm ơn anh Kiệt!”, một cảm xúc khó tả trào lên trong lòng Trịnh Long.
“Hôm qua tôi bảo Mật Điệp Tư điều tra Long Môn kia, đã có tin tức gì chưa?”, Vu Kiệt hỏi.
“Có rồi, tin tức cụ thể còn đang sắp xếp, nhưng đã điều tra được địa chỉ của Long Môn rồi ạ!”, Trịnh Long trực tiếp trả lời.
“Trừ địa chỉ của Long Môn, người hôm đó đánh cậu thì sao?”
Trước khi nói ra điều này, Trịnh Long do dự một chút.
“Anh Kiệt…”
“Cậu nói đi! Không sao đâu!”
“Hắn cũng là người Long Môn…”
“Được, lát nữa chúng ta sẽ đến gặp hắn, người trong võ đạo tùy tiện tấn công người thường, để xem bọn họ giải thích như thế nào!”
Ánh mắt Vu Kiệt hiện lên vẻ sắc bén!
...
- ---------------------------