Thấy Vu Kiệt chống lại việc bắt giữ, Lâm Phong hét lên.
“Mày giỏi lắm Vu Kiệt, lại lám chống lại, mày xong đời rồi, còn ngây ra đó làm gì? Hắn ta dám chống lại người thi hành công vụ, trực tiếp dùng biện pháp cưỡng chế!”
Vừa nói, Lâm Phong vừa hét vào mặt một người đàn ông trung niên có địa vị cao hơn trong số những người này.
Vốn dĩ người mà hắn ta gọi điện là Trương Thế Đào, nhưng không ngờ điện thoại của ông ta không liên lạc được, vì vậy hắn đành dùng mối quan hệ của nhà họ Lâm, tìm đến người tên là Lý Mạt này, là học trò của ông cụ nhà họ Lâm, một nhân vật có thế lực ở Giang Thành.
Ánh mắt Lý Mạt nhíu chặt, nhà họ Lâm nổi tiếng là phủ của học giả ở thủ đô, mà ông cụ Lâm lại là giáo viên của viện Thái Tử, trong đó có vô số nhân vật nổi tiếng, nghe nói, ngay cả ông chủ lớn của hào môn số một nào đó cũng là học trò của ông cụ Lâm.
Hiện tại, mặc dù người cháu trai mà ông cụ yêu quý bị người ta đạp gẫy ở Giang Thành, nếu không xử lý tốt việc này, cuộc đời này của ông ta có lẽ sẽ bị hủy hoại.
Đối với vấn đề này, ông ta càng không dám lơ là.
Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, lạnh lùng nói: “Vu Kiệt, tao khuyên mày đừng nên phản kháng làm gì, đừng tưởng rằng có nhà họ Đổng chống lưng thì mày có thể muốn làm gì thì làm, nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, tai nói cho mày biết, điều này là không thể, đừng rượu mừng không uống uống rượu phạt!”
“Vậy sao?”
Xem ra, đúng là cá mè một lứa rồi.
Vu Kiệt không phúc nhích, toàn thân anh toát ra sát ý càng khiến hai người nhân viên kia không dám bước tới.
“Cái gì mà rượu mời với chả rượu phạt? Trước khi bắt tôi, tôi khuyên ông tốt nhất nên hỏi ý kiến của Trương Thế Đào”, Vu Kiệt hừ lạnh nói.
“Ông Trương ư?”
Lý Mạt khẽ giật mình: “Anh cho rằng tôi không biết những chuyện anh làm sao? Vu Kiệt, đám lính đánh thuê ở xưởng ô tô bỏ hoang là do anh gϊếŧ, chuyện này tôi biết, nhưng ông Trương sẽ không vì chuyện này mà xem trọng anh, tôi nói cho anh hay, ông Trương sẽ không nói giúp anh, đi theo chúng tôi ngay lập tức, nếu không, hậu quả tự chịu!”
Cấp độ của Lý Mạt có hạn, trong tất cả những thông tin mà ông ta nhận được, Vu Kiệt chỉ là em trai của coc rể nhà họ Cao, thân phận duy nhất có giá trị của anh là ân nhân của nhà họ Đổng.
Lần đầu tiên, nhà họ Đổng không quan tâm đến việc anh làm loạn ở yến tiệc, anh đánh gãy đôi chân của Lãnh Trầm, đưa hắn ta vào ngục.
Lần thứ hai, nhà họ Đổng vì anh mà lật mặt với gia tộc Rothschild.
Hai việc làm chấn động Gianh Thành, nhưng nó có liên quan gì đến Trương Thế Đào chứ?
Nghe vậy, Vu Kiệt nắm chạt tay.
“Xem ra, các người không có ý định nói đạo lý?”
“Nói đạo lý? Anh đánh người là có lý à, người đâu, còng tay anh ta lại cho tôi!”, để thể hiện lòng trung thành của mình, Lý Mạt hét lên ra lệnh.
Nhưng!
Đúng vào lúc này, một chiếc ô ta tư nhân khác chạy nhanh đến ngã tư.
Sau khi dừng lại ở lối ra vào của bệnh viện, một bóng người lập tức xuất hiện.
Trương Thế Đào vẻ mặt vội vàng bước xuống xe, nghe thấy lời của Lý Mạt, lại nhìn thấy Vu Kiệt, lập tức quát lớn: “Dừng lại cho tôi!”
“Anh Trương?”
Lý Mạt kinh ngạc, trước mặt Trương Thế Đào, chức vị cỏn con của ông ta không là gì cả.
“Sao anh lại đến đây?”, Lý Mạt vội vã chào hỏi.
Lâm Phong khẽ sửng sốt, sau đó chế nhạo Vu Kiệt: “Ông Trương đây cuối cùng cũng đến rồi, người bận như vậy mà có thời gian đến tận đây, tôi gọi cho ông rất nhiều cuộc mà không thấy ông nghe cuộc nào!”
“Tôi có việc!”
Trương Thế Đào đơn giản trả lời một câu, sau đó đi đến trước mặt Lý Mạt, nhìn chằm chằm vào ông ta và hỏi: “Ai cho cậu đem nhiều người
“Là như vậy thưa anh Trương, tên Vu Kiệt này đánh gãy chân của cậu Lâm trong buổi hòa nhạc của Chu Mặc Hàm, chúng tôi đến đây...”
“Cái gì?”
Chu Mặc Hàm?
Đó không phải là một ngôi sao lớn sao?
Sắc mặt Trương Thế Đào thay đổi, liên quan đến cả giới giải trí, trong nháy mắt, ông ta cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn.
“Chưa điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, ai cho cậu bắt người trái phép! Đi về cho tôi!”, Trương Thế Đào, người biết rõ vị trí của Vu Kiệt trong lòng ông Lưu, lập tức ra lệnh.
“Đợi đã!”
Lâm Phong lạnh lùng nói, hắn không muốn dễ dàng bỏ qua cho Vu Kiệt như vậy”.
“Trương Thế Đào, ông dù gì cũng là nhân vật có chút danh tiếng dưới trướng ông nội tôi, tại sao bây giờ lại bắt đầu làm loạn vậy? Gì mà không điều tra rõ chân tướng chứ, nếu không có chân tướng, sao chúng tôi lại tới đây?”
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Phong, Trương Thế Đào chậm rãi nói: “Cậu Lâm, điều này dường như không liên quan đến cậu thì phải. Cậu hình như không có tư cách điều động người của tôi, nếu những người khác ở thủ đô biết cậu đã vượt giới, e rằng cũng không phải là tin tốt lành gì đối với nhà họ Lâm!”
“Ông đang uy hϊếp tôi à?”, Lâm Phong híp mắt lại, trong mắt hiện lên ác ý nồng đậm.
“Đây không phải là lời đe dọa, cùng lắm cũng chỉ là một lời khuyên thôi!”, Trương Thế Đào thờ ơ nói.
“Ông...”
Lâm Phong tức giận chỉ vào Vu Kiệt nói: “Ông nhìn kĩ cái chân này của tôi đi, nó đã bị Vu Kiệt giẫm gãy rồi, lẽ nào ông còn muốn bao che cho hắn trước mặt nhiều người như vậy sao? Trương Thế Đào, tôi tin ông dám dùng công làm việc riêng, có tin chỉ cần một câu nói của tôi sẽ hủy hoại tương lai của ông không!”
Trương Thế Đào cúi đầu, nhìn vào chân Lâm Phong.
Trên đường đến đây, ông ta đã nhận được tin tức của sự việc từ người bạn của mình.
Chân của Lâm Phong quả thật bị đánh gãy, đã được các chuyên gia giám định!
Nhưng tại sao lại gãy thì vẫn chưa điều tra rõ ràng!
Điều mà ông ta không ngờ là Lâm Phong lại to gan đến mức dùng thân phận của mình để điều dodngj nhóm người dưới quyền đến bắt Vu Kiệt.
Đây đúng là tự chìm cái chết, nếu để cho ông Lưu biết được, đừng nói cậu có là Lâm Phong, cho dù là ông cụ Lâm đến cũng đành chịu.
Bây giờ tình hình này, đúng là tiến thoái lưỡng nan!
Nếu để Lâm Phong và Lý Mạt mặc sức làm càn thì với tính cách của Vu Kiệt, việc này chắc chắn sẽ càng làm lớn hơn.
Còn nếu bảo vệ Vu Kiệt, ngược lại sẽ làm ngược khác cảm thấy ông ta đang cố ý, sẽ bắt được thóp ông ta.
Trương Thế Đào suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cậu nói tôi lạm dụng chức quyền làm việc riêng, vậy được, chi bằng bây giờ chúng ta đi xem chân tướng của sự việc, cậu Vu, cậu cảm thấy thế nào?”
Trương Thế Đào quay đầu lại hỏi Vu Kiệt.
Vu Kiệt gật đầu nói: “Không vấn đề gì!”
“Cậu Lâm, cậu thì sao?”, Trương Thế Đào quay đầu lại hỏi Lâm Phong.
“Xem thì xem, bây giờ ông có thể gọi điện cho Chu Mặc Hàm, cô ta là người làm chứng cho toàn bộ sự việc, tôi cho ông số điện thoại!”, Lâm Phong chủ động lấy điện thoại ra, báo số.
Chu Mặc Hàm là người của hắn ta, tìm cô ta để tìm hiểu sự thật, còn không phải có lợi cho hắn sao.
Vu Kiệt không có chút phản ứng nào đối với chuyện này, anh không hề quan tâm liệu vấn đề có thể được điều tra rõ ràng hay không, anh đang đợi trực thăng tới, đối với anh mà nói, mang mười xác chết của Lang Nha kia về mới là ưu tiên hàng đầu!
Đôi bên đều không có ý kiến gì, Trương Thế Đào lấy điện thoại ra gọi vào số của Chu Mặc Hàm.
Qua một hồi.
Điện thoại đã được kết nối!
“Tút tút tút...”
“Alo, tôi là Chu Mặc Hàm...”
Trương Thế Đào nói: “Xin chào cô Chu, tôi là Trương Thế Đào, phụ trách vụ án hành hung của Lâm Phong, tôi muốn hỏi cô, trưa nay đã xảy ra chuyện gì?”
Nói xong, Lâm Phong ngạo nghễ hét lên: “Mặc Hàm, nói ra sự thật, đừng sợ, chúng tôi đang ở bệnh viện, chỉ cần điều tra ra chân tướng, sẽ lập tức bắt thằng khốn ấy lại!”
Cái gì?
Vu Kiệt cũng ở đó sao?
Giây tiếp theo, Chu Mặc Hàm vội vã nói: “Tôi nói, tôi nói, là... Lâm Phong, Mạnh Long và cậu chủ Hoa ép tôi vu oan cho cậu Vu, muốn...muốn tìm thấy cậu Vu ở buổi biểu diễn của tôi, sau đó lấy thân phận là bảo vệ đưa cậu ấy đi, không ngờ cậu Vu có bản ghi âm, đã vạch trần tôi trước mặt mọi người!”
“Khi sự việc bại lộ, cậu chủ Lâm còn có cậu Hoa và những người khác lập tức xông vào, muốn bắt cậu Vu, không những đánh bạn gái của cậu ấy một gậy, còn đánh cô ấy chảy máu, sau đó cậu Vu vì bảo vệ bạn gái, không còn cách nào mới phải phản kháng!”
Soạt!
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Lâm Phong—chết lặng.
Đây... là chuyện gì vậy?
Chu Mặc Hàm không phải là người của chúng ta sao?
- ---------------------------