Trời chiều hoàng hôn, những tia nắng vàng hắt bóng lên trang viên của nhà họ Đổng.
Là một gia tộc hào môn có địa vị cực cao trong giới thượng lưu hạng nhất của thành phố Giang Thành, do vậy quy mô tổ chức một buổi tiệc sinh nhật phải cao hơn gia đình bình thường không biết bao nhiêu lần.
Mới sáng sớm, tất cả người làm của nhà họ Đổng đã bắt đầu bận bịu không ngừng nghỉ, buổi yến tiệc tối nay được tổ chức theo tiêu chuẩn của quốc yến, những nghệ sỹ được mời đến biểu diễn trong buổi tiệc cũng là những ngôi sao nổi tiếng và có tiếng nói nhất hiện tại, chỉ tính riêng đến chi phí mua nguyên vật liệu nấu nướng cho buổi tiệc đã khoảng hai triệu tệ!
Hôm nay không tính là một ngày quan trọng, chẳng qua đối với ông cụ của nhà họ Đổng và Đổng Sinh mà nói, ý nghĩa của buổi tiệc này không chỉ đơn giản là lôi kéo các gia tộc hào môn khác mà quan trọng hơn là che dấu hành tung của một cậu chủ của gia đình quý tộc tại nước ngoài.
Trong một căn phòng nhỏ yên tĩnh nào đó ở phía sân sau của trang viên, trên ghế sô pha, một thanh niên sắc mặt nhợt nhạt, đầu nhuộm tóc vàng kim đang yên lặng nằm nghỉ.
Trên chiếc bàn bên cạnh bày đầy các loại thuốc tây, chỉ là uống thuốc đã nhiều năm nhưng bệnh của người thanh niên này vẫn chẳng có chút chuyển biến tốt nào.
Ánh mắt Đổng Sinh thâm trầm, đợi sau khi đám vệ sĩ da đen thui kiểm tra khắp người xong mới bước vào trong phòng: “Rothschild Tiêu Hán thân mến, tôi đến rồi đây…”.
Người thanh niên nọ trên là Rothschild Tiêu Hán, là cậu chủ của gia tộc hạng nhất tại một quốc gia nằm bên kia Thái Bình Dương, chẳng qua vì mẹ của cậu ta là người của bản quốc, địa vị trong nhà không cao, cho nên người trong gia tộc cũng không có thái độ tử tế gì với cậu ta.
Dù sao, không phải người trong tộc thì đương nhiên lòng dạ sẽ khác đi, cậu ta mang dòng máu lai với một nửa là của nước Hoa Hạ, vì vậy trong mắt các anh chị em, cậu ta chính là người ngoài.
Mà cậu ta lại quen biết với Đổng Sinh, bọn họ quen nhau khi Đổng Sinh ra nước ngoài du học, hai người mặc dù mới gặp nhau vài lần nhưng lại chơi với nhau hết lòng, coi nhau như bạn tri kỷ!
Tiêu Hán ngẩng đầu, yếu ớt mở mắt ra: “Đổng Sinh, anh… chân của anh…”.
Đổng Sinh cười nhàn nhạt: “Như cậu thấy đấy, hai chân của tôi đã được một vị thần y chữa khỏi rồi”.
“Thật không?”
Tiêu Hán từ tận đáy lòng cảm thấy vui thay cho bạn mình: “Vậy thì tốt quá rồi, có thể đứng lên đi lại được lần nữa, sau này thế giới ắt sẽ có một chỗ đứng cho anh, thật tốt quá…”.
“Đừng nói nhiều nữa, tôi tin cậu cũng sẽ có thể!”, không biết vì sao, Đổng Sinh thấy mũi mình cay cay.
“Tôi…”, vẻ mặt Tiêu Hán ảm đạm: “Tôi còn có khả năng sao… loại người mắc bệnh nan y như tôi, nhờ vào thuốc mà sống, bố không yêu, mẹ bất lực, anh chị em còn coi tôi là một đối thủ cạnh tranh quyền thừa kế tài sản, hận không thể gϊếŧ tôi ngay lập tức…”.
“Tôi còn có cơ hội sao…”.
“Tiêu Hán…”, Đổng Sinh siết chặt nắm tay, vừa nghĩ đến tình cảnh cậu ta bị cô lập trong gia tộc của mình, anh ta bất giác đè thấp giọng xuống, đi đến trước mặt Tiêu Hán, cố ý không để cho đám vệ sĩ bên ngoài nghe thấy, sau đó hỏi nhỏ: “Đám người này là do anh trai cậu đưa đến?”
Tiêu Hán gật đầu, nhẹ giọng nói: “Bọn họ có lẽ định dàn dựng sự cố rơi máy bay lúc trên đường về, tiện thể gϊếŧ chết tôi, bạn thân à, tôi đến thăm anh lần cuối… ha ha”.
Rõ ràng đã biết đám vệ sĩ kia là đến để gϊếŧ mình, Tiêu Hán vẫn còn cố gắng giả bộ tươi cười.
“Rắc rắc!”
Tiếng các khớp xương siết chặt với nhau vang lên từ các đốt ngón tay của Đổng Sinh.
Anh ta nheo hai mắt lại, một luồng khí lạnh tràn ra: “Cậu yên tâm, vị thần y kia đang trên đường đến đây rồi, bệnh của cậu… chắc chắn sẽ được chữa khỏi, đợi tôi…”.
“Bệnh nan y… có thể chữa khỏi được không?”
“Đợi anh ấy đến là sẽ biết, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi… tôi đi tìm anh ấy!”
“Được!”
Nói xong, Đổng Sinh rời khỏi phòng.
Cùng lúc đó, ông cụ nhà họ Đổng đang mệt mỏi ngồi bên trong phòng làm việc.
Ông ta lấy điện thoại di động ra, nhớ đến lúc nãy anh Ưng nói cho ông ta thông tin về người thừa kế của nhà họ Lý… sắp về đến Giang Thành, trong lòng bỗng có một áp lực vô hình rất lớn khiến ông ta cảm thấy khó thở.
Vị cậu chủ này, đừng có xảy ra chuyện gì nhé.
“Cốc cốc…”
Lão quản gia bước vào, khom lưng đóng cửa lại, đi đến trước mặt ông cụ Đổng: Gia chủ, đã sắp xếp ổn thoả cho cô Lina đi theo cậu chủ Tiêu Hán của nhà Rothschild rồi, đang tham gia tiệc, ông xem còn cần chuẩn bị gì nữa không?”
“Không cần đâu, cứ như vậy đi!”
Rothschild Lina, là thiên kim tiểu thư của gia tộc hào môn sở hữu khối tài sản lên đến hàng chục tỷ đô, lần này đến bản quốc không chỉ có một mình Tiêu Hán mà còn có cả cô ta!
Mà ông cụ vốn biết rất rõ về người bạn thân này của cháu mình nên cũng có thể đoán ra được địa vị của cậu ta ở trong gia tộc ra sao, vị Rothschild Lina này lại cam tâm tình nguyện đi theo Tiêu Hán về nước, mục đích chắc chắn là không đơn thuần.
Vì vậy mới cố ý tách hai người này ra.
“Cứ như vậy… ngộ nhỡ cô Lina này lại đột nhiên đi tìm cậu chủ Tiêu Hán, ảnh hưởng đến bí mật của cậu chủ Lý và Tiêu Hán thì phải làm sao?”
“Không đâu, Lina là một người rất nổi tiếng trong các hoạt động xã giao tại nước ngoài, một bữa tiệc quan trọng như thế này, cô ta chắc chắn sẽ khiến cho mình trở nên nổi bật nhất, yên tâm đi! Cô ta còn không đủ thời gian để phô trương bản thân ấy chứ, sẽ không quan tâm đến việc tối nay của tiểu Sinh và Tiêu Hán đâu!”
“Vâng, ông cụ, vậy vở kịch của cậu chủ tối nay rốt cuộc là có mục đích gì?”, lão quản gia khó hiểu hỏi.
“Quỷ mới biết tên nhóc đó muốn làm cái gì, mặc kệ nó đi!”
“Vâng…”.
Ông cụ Đổng không muốn đi quản thúc Đổng Sinh, sau khi tiếp nhận vị trí người thừa kế, tất cả vốn liếng và tài nguyên của nhà họ Đổng đều là để cho nó sử dụng, bất kỳ việc vì cũng đều do nó đứng ra thực hiện, cũng đã đến lúc mình nên nghỉ hưu rồi.
Hy vọng, mấy ngày này người thừa kế của nhà họ Lý đừng xảy ra việc gì ở Giang Thành, nếu không thì… ông cụ Lý mà nổi giận, khéo máu lại nhuộm đỏ một vùng mất!
Theo tiếng pháo nổ vang lên, bữa tiệc chính thức bắt đầu, những vị khách nhận được lời mời lục tục đi vào cổng, tiến vào trong hội trường của buổi tiệc.
Mà Vu Kiệt đã thay đổi một bộ đồ vest màu đen, đưa theo Dương Cẩm Tú cũng mặc một bộ lễ phục đen cùng nhau bước vào bên trong!
Dưới ánh trăng, khí chất của Vu Kiệt trầm ổn nhưng cũng mang theo vẻ nổi loạn, khoác lên mình bộ đồ vest màu đen càng khiến người ta khó lòng mà rời mắt.
Còn về Dương Cẩm Tú, cô vốn đã có vẻ ngoài xinh đẹp, mặc bộ lễ phục phiên bản giới hạn của hãng Coco Chanel mà Dương Kiếm mang về từ nước ngoài càng làm tôn lên vóc dáng của cô, nhìn cô lúc này giống như tiên nữ mới bước từ trong tranh ra, là một đoá hoa hồng diễm lệ nhất trong đêm tối!
“Anh… anh mặc bộ vest này cực kỳ đẹp trai!”, vừa mới bước xuống xe, Dương Cẩm Tú mượn ánh đèn đường đánh giá Vu Kiệt một hồi liền khen ngợi.
Vu Kiệt khẽ mỉm cười: “Là em giỏi chọn!”
“Đó là đương nhiên!”
Sau sự việc xảy ra trên vách núi bên đường quốc lộ lần đó, hai người đã hiểu được tâm ý của nhau, mặc dù không nói rõ ràng ra miệng, nhưng ai cũng đã hiểu, bọn họ bây giờ trở thành mối quan hệ không thể tách rời, là người quan trọng nhất trong cuộc đời của đối phương.
Vu Kiệt dự định hôm nay sau khi tham gia xong buổi tiệc này, ngày mai sẽ khởi hành đi về thủ đô!
Bọn họ nắm chặt tay nhau đi vào trang viên của nhà họ Đổng, vừa mới đi đến cửa, Đổng Sinh vốn đã đứng đợi ngoài cửa từ lâu liền bước lên nghênh đón.
“Anh Vu, cuối cùng cũng đã đợi được anh đến đây!”
Do trước cửa có nhiều người qua lại, chen chúc lẫn nhau cho nên Đổng Sinh không bị người ta chú ý đến quá nhiều.
“Đi thôi! Làm việc chính luôn”.
Vu Kiệt cũng không hàn huyên nhiều, anh đến đây vốn là để trả phần ân tình kia của Đổng Sinh.
“Vậy cô ấy…”, Đổng Sinh liếc mắt nhìn Dương Cẩm Tú, bị khí chất xuất trần của cô khiến cho ngây ngẩn.
Dương Cẩm Tú khẽ mỉm cười: “Tôi đợi các anh trong bữa tiệc!”
“Được!”, nói xong, Đổng Sinh đưa Vu Kiệt bước nhanh về phía con đường nhỏ bí mật dẫn thẳng ra sân sau.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Dương Cẩm Tú đang định xoay người đi vào bên trong, nhưng không ngờ được, đúng vào lúc này, phía sau lưng truyền đến một giọng nữ.
“Dương Cẩm Tú, ông trời ơi, sao cậu lại ở đây?”
- ---------------------------