Đệ Nhất Lang Vương

Chương 127: Ấm ức

Xoẹt!

Sắc mặt của Vu Sơn và Cao Vũ Xương lập tức trở nên âm trầm. Từ nhỏ Nhã Nhã đã lớn lên bên cạnh bọn họ, từ nhân cách đến việc giáo dục đều không hề lơi lỏng, thậm chí bọn họ có thể đánh cược rằng nếu trên thế giới này đến cả Nhã Nhã cũng không có giáo dưỡng thì không có một đứa bé nào là có giáo dưỡng hết.

Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng bản năng làm mẹ lại giúp bọn họ trở nên mạnh mẽ.

Cao Vũ Xương nhẹ nhàng hôn nhẹ vào trán Nhã Nhã, sau đó đứng lên nói với Lý Kiều: “Cô Lý, không ai làm giáo viên mà ăn nói như cô đâu. Con gái tôi có giáo dưỡng hay không cũng không đến lượt cô quyết định, mặc dù gia đình tôi không phải danh gia vọng tộc, nhưng…”

“Gia đình cô?”

Lý Kiều nở nụ cười khinh miệt và trào phúng: “Nhà họ Cao sao?”

“Tôi nhớ hình như mấy ngày trước ông cụ Cao mới tuyên bố đuổi gia đình cô ra khỏi nhà họ Cao thì phải! Mẹ bạn Cao Vũ Nhã này, chắc không phải cô định lấy nhà họ Cao ra dọa tôi đấy chứ? Cô có xứng không?”

Nhà trẻ trung tâm khá nổi tiếng ở Giang Thành, chỉ riêng học phí một năm cũng gần hai trăm ngàn rồi, còn chưa tính chi phí cho các hoạt động và những chi phí khác.

Có thể đưa con vào đây đều là những người giàu có, Lý Kiều đã gặp khá nhiều rồi, đồng thời cũng biết nhà họ Cao.

Lúc trước nể mặt Cao Vũ Xương là cô chủ của nhà họ Cao, là chủ tịch tập đoàn Cao Thị, cô ta còn quan tâm tới Nhã Nhã.

Nhưng bây giờ ấy hả?

Ha ha!

Cô ta có cần sợ cặp vợ chồng sa cơ lỡ bước bị đuổi khỏi nhà họ Cao này không?

Hơn nữa, cho dù Cao Vũ Xương không bị đuổi khỏi nhà họ Cao thì cô ta cũng chẳng sợ.

“Cô…”, bị nói trúng chỗ đau, Cao Vũ Xương hơi sửng sốt, sau đó trợn mắt lên: “Cô giáo Lý, cô hơi quá đáng rồi đấy!”

“Tôi quá đáng?”

Ha ha!

Lý Kiều vắt chéo hai chân, đặt cậu nhóc bên cạnh lên ghế sô pha: “Tuấn Khải ngoan nha, cô giáo sẽ lấy lại công bằng cho em!”

Dứt lời, cô ta đứng lên, nghiêm giọng nói: “Mẹ bạn Cao Vũ Nhã, cô đã tới đây rồi thì tôi cũng không nói nhảm với cô nữa. Bố của Tuấn Khải là ông trùm đầu tư cổ phiếu nổi tiếng trong Giang Thành, sở hữu khối tài sản hơn năm tỷ, nhiều gấp đôi so với nhà họ Cao, còn quen biết không ít nhân vật quan trọng trong các gia tộc lớn!”

“Mẹ cậu bé là cổ đông của nhà trẻ, trong tay còn có cổ phần của những trường học khác, cần phải có đặc quyền. Tôi nói rõ thân phận với cô rồi đấy, cô hỏi con gái của mình đi, xem có phải nó ném hộp bút chì vào bạn trước không?”

Dứt lời, Lý Kiều nhướng mày lên.

Vu Sơn ngồi xuống: “Nhã Nhã ngoan, đừng sợ, có bố mẹ ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cao Vũ Nhã vẫn cúi đầu, rưng rưng nước mắt chỉ vào Triệu Tuấn Khải: “Trước giờ học, cậu ta… cậu ta mắng con là loại không có bố mẹ, là đứa con hoang, con không kìm được cơn tức nên mới tranh luận với cậu tao. Cậu ta không nói lại được con, bèn lấy bút chì chọc vào người con. Con đi mách cô giáo, cô giáo nói con quấy rối, bắt con phải im lặng, nhưng cậu ta vẫn chọc con, còn ngầm mắng con nữa…”

“Con không nhịn nổi nên đã… nên đã…”

Không có bố mẹ…

Trong mắt Vu Sơn hiện lên sự tức giận, nếu người bị mắng là anh, anh cũng sẽ đánh mất lý trí. Người trưởng thành còn như thế, huống chi là một đứa bé.

Mà anh cũng đoán được rằng Triệu Tuấn Khải nói Cao Vũ Nhã không có bố mẹ là chỉ việc anh và Cao Vũ Xương bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao.

Cao Vũ Nhã vừa dứt lời, Triệu Tuấn Khải bỗng khóc ầm lên, cố tình lau nước mắt nói: “Cô giáo, bạn ấy nói dối, em không lấy bút chì chọc bạn ấy, cũng không mắng bạn ấy, bạn ấy đánh em trước!”

“Cậu mới nói dối… Chính cậu đã mắng tôi trước, còn đánh tôi… Đồ nói dối…”

Cao Vũ Nhã cũng hô lên, đôi mắt cô bé đỏ hoe.

Lý Kiều bước tới, ôm lấy Triệu Tuấn Khải: “Đừng khóc, đừng khóc, Tuấn Khải là ngoan nhất, đừng khóc nha!”, dứt lời, cô ta lại nhìn Cao Vũ Xương bằng ánh mắt nghiêm nghị, như thể đang chỉ trích: “Cao Vũ Xương, cô dạy con gái thế hả?”

“Nói năng bậy bạ, lừa gạt mọi người, không nhận sai đã đành, còn không biết ăn năn hối cải!”

“Không thể giáo dục được nữa rồi!”

“Sao cô biết con gái tôi nói dối? Tôi tin tưởng con gái tôi!”

Làm bố làm mẹ thì phải tin tưởng con mình đầu tiên, nếu ngay cả lòng tin cơ bản với con mà cũng không có thì làm sao có thể thấu hiểu được con trẻ.

Cao Vũ Xương cũng là người từng trải, cô ta kiên định nói: “Chẳng phải trong trường có camera sao? Xem video camera là sẽ biết sự thật ngay thôi mà?”

Nghe vậy, Lý Kiều trở mặt ngay tại chỗ: “Cô là cái thá gì? Camera của trường học là cơ mật, cô thích xem là được xem à?”

Cô ta sẽ không làm theo ý của Cao Vũ Xương.

“Vậy tôi sẽ tự đi xin video!”, thái độ của Cao Vũ Xương rất kiên định, nhưng mới xoay người đi và định tới phòng theo dõi camera thì một cặp vợ chồng bỗng hùng hùng hổ hổ đi tới.

Người đàn ông mặc vest đi giày da, sắc mặt lạnh lùng, trong tay còn mang theo cặp da, hình như mới đi làm về.

Người phụ nữ trông hơi mập, trang điểm lòe loẹt, đôi mắt sắc nhọn. Vừa vào phòng, mẹ của Triệu Tuấn Khải là Vương Mai vén tay áo nhìn Cao Vũ Nhã: “Cô giáo Lý!”

“Chị Triệu, cuối cùng chị cũng tới rồi!”, Lý Kiều vội vàng bày ra vẻ mặt niềm nở nịnh nọt.

“Đây là con bé đã đánh con trai tôi đúng không?”

Lý Kiều gật đầu: “Đúng thế, con bé này đó, vừa rồi nó còn nói dối và đổ tội cho Tuấn Khải nữa, chết cũng không chịu hối cải”.

“Bốp!”

Tiếp đó, một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt Cao Vũ Nhã.

Vương Mai đang giơ cánh tay mập mạp của mình lên.

Vu Sơn thay đổi sắc mặt, anh ta đẩy Vương Mai ra, ôm Cao Vũ Nhã vào lòng.

“Làm gì thế hả?!”

“Hu hu…”, Cao Vũ Nhã tủi thân khóc nức nở.

“Mẹ ơi…”

Trái tim của Cao Vũ Xương nhói đau, cái tát này chẳng khác nào đánh vào người mình, cô ta quát ầm lên: “Chị làm gì thế hả? Ai cho phép chị đánh con tôi!”

“Đánh? Cái tát này còn là nhẹ đấy”, Vương Mai để lại một câu rồi đi vào văn phòng, ôm lấy cậu con trai trong tay Lý Kiều. Nhìn thấy băng vải, giọng nói của bà ta càng thêm cay nghiệt: “Cô xem con gái cô đánh con trai tôi ra nông nỗi nào rồi? Cô giáo Lý, sao cô vẫn chưa chuẩn bị giấy thông báo đuổi học? Giữ con của loại người này trong nhà trẻ làm gì?”

Lý Kiều hơi sửng sốt: “Hơ... Nhà họ Cao nói là sẽ cử người tới”.

“Nhà họ Cao?”

Bố của Triệu Tuấn Khải là Triệu Sinh hừ lạnh một tiếng: “Vừa rồi còn định hợp tác với nhà họ Cao, bây giờ lại xảy ra chuyện này! Hừ, được, tôi cũng muốn xem thử bọn họ sẽ xử lý như thế nào!”

Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên nhanh chân bước tới.

Đó chính là Cao Hùng.

“Chú hai?”

“Là cô?”

Cao Hùng sầm mặt lại: “Ai bảo cô tới đây? Cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao rồi, chuyện của Nhã Nhã không đến lượt cô nhúng tay vào!”

“Con bé là con gái của cháu!”, Cao Vũ Xương hô lên.

“Hừ!”

Cao Hùng chẳng đoái hoài gì tới nữa, ông ta xoay người đi tới trước mặt Triệu Sinh: “Tổng giám đốc Triệu, tôi xin lỗi vì đã để con trai ông phải chịu ấm ức”.

Triệu Sinh híp mắt lại: “Đâu chỉ là ấm ức, thằng bé bị nói thành một đứa trẻ xấu xa luôn ấy chứ. Tổng giám đốc Cao, nếu chuyện này không được xử lý ổn thỏa thì tôi thấy vụ hợp tác giữa tôi và nhà họ Cao chấm dứt ở đây được rồi đấy! Tôi chẳng dám chơi với đá quý nhà các người đâu!”

“Đừng mà!”

Cao Hùng cuống lên, bởi vì nhà họ Lãnh nên nhà họ Cao chỉ có thể bán tháo đá quý để duy trì sự vận hành của tập đoàn. Khó khăn lắm mới tìm được Triệu Sinh, nếu để vuột mất một khách sộp như thế thì tháng này còn chẳng có tiền trả lương cho nhân viên nữa.

Ông ta vội vàng nhìn Cao Vũ Nhã, chẳng thèm hỏi câu nào mà lập tức quát tháo như đang ra lệnh.

“Cao Vũ Nhã, tới đây, lập tức xin lỗi bạn Triệu Tuấn Khải và bố mẹ cậu bé ấy đi!”

Ông ta nói vậy khiến Vu Sơn giận sôi lên.

Không thèm hỏi xem ai đúng ai sai mà đã bắt con bé xin lỗi như thế hay sao?

Ông xem ông có giống con chó trước mặt người ta không?

Dù thế nào thì Nhã Nhã cũng là cháu gái của ông mà!

“Cao Hùng, tên khốn này!”

- ---------------------------