*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor🌿: Lãnh Sam.
Lục Mao ở một bên nhíu mày, mười phần bất mãn nhìn chằm chằm Ngôn mẫu.
Này móa nó là kiểu mẹ cực phẩm gì đây?
Xác định Ngôn Linh thật sự là con ruột sao?
Tổng cảm giác, lão đại nhà hắn là được nhặt được ở bên ngoài.
Ừm, không thể để lão đại bị khi dễ!
Hắn quay đầu, không một tiếng động lui về phía sau một bước, lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi cho Phong Lâm một tin nhắn.
Ngôn Linh biểu tình như cũ nhàn nhạt nhìn Ngôn mẫu, " Bà luôn miệng nói tôi mưu sát Ngôn Tuyết, chứng cứ đâu? Lấy ra đây."
Ngôn mẫu cười lạnh, " Chứng cứ? Tuyết Nhi chính miệng nói cho tao, mày cùng con bé nổi lên tranh chấp, một tay đem nó đẩy xuống hồ nước, ý định gϊếŧ chết nó, chẳng lẽ lời con bé nói lại giả sao!"
" Rốt cuộc, Ngôn Tuyết nói dối cũng quá nhiều đi, ai biết có phải hay không lại đang hãm hại tôi."
Ngôn Linh vẻ mặt cười như không cười, dẫn tới biểu cảm trên mặt Ngôn mẫu hết xanh lại trắng.
" Được, mày muốn chứng cứ đúng không, tao lấy cho mày xem!"
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bà ta liền lấy chứng cứ ra, cho thứ tiểu súc sinh này hảo hảo nhìn một cái.
Ngôn mẫu lấy điện thoại ra, đầu ngón tay nhanh chóng ấn mở, đoạn ghi âm kia, Ngôn Tuyết có đưa cho bà ta.
Liền ở thời điểm Ngôn mẫu chuẩn bị phát đoạn ghi âm kia, đột nhiên một giọng nói quen thuộc ngăn cản động tác kế tiếp của bà ta.
" Mẹ!"
Ngôn Tuyết mặc một thân quần áo ủa bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, cơ thể suy yếu đứng ở cửa phòng học.
Đáy mắt lập lòe ánh nước, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương.
Ngôn mẫu liếc mắt nhìn một cái, lập tức đau lòng đến không được.
" Ai, con, đứa nhỏ này, sao lại thế này? Cơ thể con còn không có tốt, thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, con như thế nào lại chạy tới đây? Con chờ, chờ mẹ lấy lại công bằng cho con!"
Ngôn Tuyết gắt gao nắm chặt tay Ngôn mẫu, " Mẹ, con đã nói rồi, là con không cẩn thận rơi vào hồ nước, không liên quan đến em gái.
Mẹ như vậy, về sau em gái như thế nào làm người a!"
Nơi hốc mắt, hai hàng lệ chợt chảy xuống.
Ngôn Linh, "......" Không hổ là một đóa bạch liên hoa nhu nhược.
Kỹ thuật diễn 666!
Có thể đi giới giải trí lăn lộn rồi.
Ngay sau đó, Ngôn mẫu nặng nề mà thở dài, " Con chính là tâm địa quá lương thiện, mới luôn bị khi dễ......"
Ngôn Linh, "???"
Lục Mao, "???"
Này mẹ nó....... Đôi mắt mù hả?
[ Ký chủ yêu dấu! Nỗ lực xông lên đi! Vả mặt! Đánh chết cô ta!] hệ thống tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
MMP!
Nó tốt xấu gì cũng là hệ thống nữ vương, như thế nào có thể để loại kỹ nữ này đè ở trên đầu ký chủ nhà nó!
Không, gϊếŧ chết cô ta!
Ngôn Linh bình tĩnh mười phần hướng về phía hư không, ném cho nó một cái ánh mắt " ngươi cứ yên tâm."
Sợ hệ thống dưới sự giận dữ, ban bố cái nhiệm vụ đau não gì đó.
Tiếng nói của cô rõ ràng, " Nếu các người nói là tôi mưu sát Ngôn Tuyết, vậy báo cảnh sát đi! Đem chứng cứ của các người nói lấy ra, tôi đem chứng cứ bản thân trong sạch tới."
Ngôn Tuyết không chỉ muốn đem cái tội danh này chụp lên đầu cô, còn muốn mượn việc này, đắp nặn ra một bộ dáng chị gái tri kỷ, không tranh không đoạt, người vừa đẹp tâm lại thiện lương.
Ha, ngượng ngùng, cô không nghĩ cho Ngôn Tuyết cơ hội.
Người kỹ nữ như vậy, vẫn là không cần vũ nhục bốn chữ đẹp người đẹp nết.
Bốn chữ kia, sẽ ủy khuất!
Ngôn mẫu cùng Ngôn Tuyết đồng thời ngẩn ra.
Ngôn mẫu mở miệng liền mắng, " Được, mày chết cũng không hối cải đúng không? Vậy để mày ngồi tù! Ở trong ngục giam, suy nghĩ cho tốt!"
Ngôn Tuyết lắc đầu, nước mắt mãnh liệt trào ra.
" Em gái, em đừng như vậy, việc này đều là chị sai, không quan hệ đến em, là chị không tốt, là chị...... Khụ khụ, khụ...... Là chị chính mình ngã xuống...... Em, em yên tâm, chị sẽ không khiến em ngồi tù!"
Lời này nói cực kỳ ôn nhu.
Nhưng mà, mỗi một chữ, đều đang đem tội danh Ngôn Linh chứng thực.
______
Các tình iu ơi ~~~ Thế giới sau sẽ là cổ đại á ( vị diện này còn khoảng 10 chương nữa là xong rồi) Mọi người cho editor động lực aaa ~^O^~🌼🌼🌼