Editor: Lãnh Sam.
Hứa phụ sắc mặt càng thêm khó coi.
Rốt cuộc, ở thời điểm Hứa Thanh Thanh khóc thở hổn hển, Hứa phụ thở dài.
Đi đến trước người cô ta, thanh âm ôn hòa khuyên một câu.
" Thanh Thanh, chuyện này ta sẽ nghĩ cách giải quyết."
Sau khi nói xong những lời này, xoay người rời đi.
Hứa Thanh Thanh nhìn thân ảnh người kia dần dần biến mất, nhanh chóng thu hồi nước mắt.
Hài tử biết khóc có đường ăn.
Cô ta từ nhỏ liền hiểu những lời này có nghĩa gì.
Cho nên, thời thời khắc khắc trước mặt mọi người giả trang nhu nhược, ủy khuất, nhiều năm như vậy qua đi, cô ta làm sao có thể thua ở trên người Ngôn Linh đâu?
Quyết không!
Vào ban đêm.
Những tin tức của Hứa Thanh Thanh đều bị triệt rớt, phong rớt.
Một mảnh tiếng mắng.
Lúc sau, Hứa phụ phát ra một tin thanh minh, nói rằng việc này chỉ là hiểu lầm, không phải giống như những gì quần chúng suy đoán.
Nhưng, tin thanh minh này thật nhanh bị bao phủ bởi tiếng mắng.
Thẳng đem Hứa phụ tức giận đến chút nữa quăng luôn điện thoại.
Cuối cùng, Hứa Thanh Thanh vô cùng ngoan ngoãn phát biểu một cái ý kiến, " Con cảm thấy những người mắng chửi này, giống như không quá bình thường......."
Xem như chỉ điểm, cũng như là hiến kế.
Sau đó.
Một đại sóng thủy quân, đem những tiếng mắng đó bao phủ.
Thủy quân Hứa phụ mướn tới, nhanh chóng nói sang chuyện khác, thế cho nên không ít người, vẻ mặt mộng bức.
Này mẹ nó.......
Là cái gì thao tác?
Thật mẹ nó biết chơi a.
Hứa Thanh Thanh mặt mang ý cười nhìn hướng gió nghiêng về một phía, sung sướиɠ cong cong khóe môi.
Đáy mắt hiện lên một tia hận ý, bay nhanh tiêu tán.
Ngôn Linh, mày nhìn đi, mày vẫn như cũ không đấu lại tao.
Chỉ cần tao hơi dùng một chút nước mắt, Hứa phụ liền sẽ không chút do dự lựa chọn đứng ở bên người tao.
Liền tính ông ta là cha ruột của mày thì thế nào?
Vẫn như cũ không thuộc về mày, cũng sẽ không giúp mày.
A, mày một mình ở trong bão táp run rẩy khóc thút thít đi!
Hẳn là nên khóc thút thít run rẩy Ngôn Linh, đang nằm ở trên giường ngủ, bộ dáng an ổn.
Hệ thống yên lặng thở dài.
Nó bất quá chỉ là đem người che chắn hai tiếng.
Chờ nó thả ra, mẹ nó, ký chủ nhà nó lại lại lại lại đang ngủ.
Nó một lần cảm thấy, nó khả năng có được một cái ký chủ không ngủ liền sẽ chết.......
Hừng đông.
Ngôn Linh đúng giờ trợn mắt.
Hệ thống ngựa quen đường cũ tiến lại bên tai cô, đem tất cả sự tình cùng cô nói một lần.
Đồng thời, báo cáo tiến độ nhiệm vụ, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ chủ tuyến hai: Đã hoàn thành, nhiệm vụ chủ tuyến một: Tiến độ 70/>100.
" Ừm." Ngôn Linh gật gật đầu.
Hôm nay là nhiệm vụ chủ tuyến một ( phá hư kế hoạch của Hứa Thanh Thanh) ngày thứ ba.
Cô muốn động thủ tới một chiêu, cuối cùng một kích.
Sau khi rửa mặt xong, cô tùy ý thay đổi một bộ quần áo.
Bộ dáng thoạt nhìn phá lệ tự phụ thanh nhã, khí chất xuất chúng.
Thời điểm xuống lầu, tài xế đã ở dưới chuẩn bị tốt tùy thời xuất phát.
Ước chừng vào lúc sắp tới công ty, hệ thống đột nhiên ở bên tai cô ồn ào, ký chủ, nam thần của cô gặp phiền toái.
" Nga." Cô thần sắc đạm mạc.
Gặp được phiền toái? Khá tốt, không phải còn chưa có hắc hóa sao?
Phiền toái càng nhiều, nói không chừng hắc hóa càng nhanh.
Ừm, không tật xấu.
......
Ký chủ, tuy nói hắn không hắc hóa, nhưng mà hắn ít nhất là mục tiêu công lược của cô, cô hoàn toàn có thể thừa dịp này thuận tay kéo một đợt độ hảo cảm.
" Độ hảo cảm?"
Đúng, hiện tại độ hảo cảm và hắc hóa đều là 0, ký chủ thỉnh không ngừng cố gắng, nam thần liền ở không xa phía trước, xông lên đi!
" Ở phía trước chỗ này, ngươi có phải hay không nên cho ta một chút tư liệu của Phong Lâm?"
Ta đây liền truyền cho cô! Hệ thống kích động hai mắt tỏa ánh sáng.
Ký chủ xông lên đi!
Tranh thủ làm một cái ký chủ nỗ lực nhất!