Lão Đại Vai Phản Diện Đều Yêu Tôi

Chương 47: Người trong lòng của đại lão đầu táo bạo (5)

Editor: Nha Đam

Cố Sanh trở lại lớp, thu hút sự chú ý của vô số cặp mắt, thậm chí mấy lớp bên cạnh còn đến hỏi: Tiểu tiên nữ khó tính trong lớp cậu bị sao vậy?

Cuối cùng, giới buôn chuyện kết luận rằng đây là sức mạnh của tình yêu.

Chính Lương Hạo đã thay đổi Cố Sanh.

Rốt cuộc là tiểu tiên khó tính đã yêu đương liên tiếp 2 năm rồi. Cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, ngay cả học tra cũng bị học bá ảnh hưởng. .

Trong lúc nhất thời, những học sinh đạt điểm cao ở trường Tứ Trung cảm thấy giống như bị tứ phía mai phục, như hổ rình mồi. Một số học tra đã âm thầm gửi WeChat cho họ, tỏ vẻ rất ẩn ý rằng họ có sẵn sàng nguyện ý làm đối tượng hay không.

Ngoài việc tham gia làm đối tượng ở ngoài, còn có được sự hợp tác làm ăn của gia tộc.

Trên thực tế, mục đích của những tên sinh đã có chất lượng tốt của Tứ Trung này cũng rất rõ ràng, việc chọn vợ hoặc chồng không chỉ dựa vào ngoại hình, gia thế mà còn phải dựa vào não bộ, nếu quá ngu ngốc thì sẽ ảnh hưởng đến thế hệ sau.

Tuy nhiên, ngay cả Tiểu tiên nữ khó tính ấy cũng có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, cải tà quy chính, có lẽ mấy bọn học sinh xuất sắc kia cũng không nên "coi thường người khác"

Tấm gương của tiểu tiên nữ khó tính như muốn nói với những đứa trẻ nhà giàu này rằng tiềm năng của con người thực sự là không giới hạn.

Sau khi kết quả kiểm tra hàng tháng được công bố, chỗ ngồi của Cố Sanh được chuyển xuống vị trí chính giữa, cách vai phản diện gần hơn một bước.

Tuyết Lị và Lý Thấm đến chúc mừng Cố Sanh, họ không ngừng nhìn quông Cố Sanh.

"A Sanh, tớ thấy rằng có vẻ như cậu không giống như trước lắm, nhưng tớ không thể nói cho cậu biết nó khác nhau ở chỗ nào, lạ thật."

"Tớ biết điều gì khác biệt, chính là cậu ấy càng xinh đẹp hơn!"

Cố Sanh cũng cảm thấy kỳ lạ, cô ấy cũng nhận thấy những thay đổi tinh tế trên cơ thể mình, như thể cô đã được nâng cấp sau quá trình tiến hóa.

Lúc này, hệ thống thiểu năng phát ra lời chúc mừng, "Chúc mừng ký chủ, cô đạt được 20 điểm trong nhiệm vụ này, không có OOC, tiếp tục phát huy hào quang nữ chủ, cố lên, đẹp đấy, cô chính là wifi mùa hè và dưa hấu vào ngày tháng thư của nhân gian!"

Cố Sanh: "... Biến đi! Đừng ảnh hưởng đến chỉ số IQ của tôi!"

Hệ thống: "Meo meo, tôi bị tổn thương."

Cố Nhiễm cũng có được bàn tay vàng nên cô đã gian lận trong kỳ thi, hơn nữa sẽ không bị ai phát hiện, từ nhỏ cô đã giữ được danh tiếng tốt về tính cách và học lực xuất sắc, lần nào cô có thể đè bẹp Cố Sanh dưới chân mình. Cô chị gái ngốc nghếch, cáu kỉnh và kiêu ngạo, vừa đúng lúc phụ trợ cho hoàn mỹ của mình.

Nhưng Cố Nhiễm không bao giờ ngờ rằng con cá mặn đó lại có thể xoay người.

Cố Sanh dường như dễ dàng gây được ấn tượng tốt, chỉ đạt điểm trung bình trong kỳ thi lần này nhưng đã khiến cho cả giáo viên và học sinh đều có một sự thay đổi lớn trong thái độ đối với cô ấy!

Cứ như thể Cố Sanh đã làm điều gì đó kinh thiên động địa vậy!

Cố Nhiễm khẳng định là không cam lòng, lúc này bạn ngồi cùng bàn với cô,Vương Tiểu Linh nói: "Nhiễm Nhiễm, mấy ngày nay cậu ăn nhiều quá sao? Sao eo lại có vẻ thô lên vậy?"

Cố Nhiễm đột nhiên chú ý đến vòng eo của mình. Đồng phục học sinh của trường Tứ Trung là váy, cực kỳ tôn dáng, khi cô nhìn xuống, phần da thịt ở eo cô ấy thực sự lộ rõ.

Cô có vớ dáng cao và khung xương to, hơi béo một chút là sẽ lộ ra. Giá trị hào quang của nữ chủ mà cô cướp được trong những năm gần đây được dùng để duy trì vóc dáng mảnh mai của của một tiểu thư quý phái. Cô đưa tay ra sờ, mặt tái đi, bị da thịt trên eo mình dọa sợ.

Đừng quay lại với vẻ ngoài đen nhẻm và béo ục ịch khi cô năm tuổi ấy!

Tiểu A nhắc nhở: "Ký chủ, giá trị hào quang của nữ chủ của cô chỉ còn lại 30%. Còn muốn tiếp tục làm nhiệm vụ cứu vãn tình thế không?"

Cố Nhiễm: "Tất nhiên rồi!"

Tiểu A: "Cô và nữ chủ tương khắc. Trên đời này chỉ có thể có một nữ chủ. Chỉ khi nữ chủ bị nghiền nát hoàn toàn, cô mới có thể có mạng của nữ chủ. Vì vậy, nhiệm vụ của cô là phải đối phó với nữ chủ về mọi mặt và hủy hoại cô ấy, khiến cô ta thân bại danh liệt, hủy dung, hủy tâm. "

Ngay cả khi Tiểu A không nói vậy, Cố Nhiễm cũng muốn đối xử với Cố Sanh như thế.

Cô và Cố Sanh đều là con gái của Cố gia, nhưng khi những người khác nhắc đến, phảng phất như Cố Sanh mới là huyết thống chính thống của Cố gia, mà cô chỉ là con gái ngoài giá thú!

Cố Nhiễm thầm thề: Cố Sanh, cô sẽ không kiêu ngạo quá lâu đâu và tôi sẽ đoạt hết mọi thứ của cô, giống như mẹ tôi đoạt hết mọi thứ của mẹ cô năm đó vậy!

...

Ôn Thành và Lương Hạo ngồi cùng bàn.

Vốn dĩ Ôn Thành tính tình cô độc, lạnh lùng, chưa bao giờ nói nhiều, nhẫn đến cực hạn thì sẽ dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.

Tuy nhiên, vì bản thân Ôn Thành quá giỏi nên mấy năm liền không có học sinh tài năng như vậy ở Tứ Trung, thêm vào đó, Ôn Thành lần nào đánh nhau ở ngoài trường với một lý do giống nhau --- vì Cố Sanh, vậy nên giáo viên của Tứ Tung từ trước đến nay luôn lỗi cho Cố Sanh, một học sinh kém chưa từng thấy.

Đồng thời, Lương Hạo, với tư cách là học sinh nghèo duy nhất trong trường Tứ Trung cũng luôn im lặng.

Ngoài ra, cả hai đều có một người bạn gái tin đồn chung, những người trong lớp này và các lớp bên cạnh đều rất quan tâm đến Ôn Thành và Lương Hạo, ngay cả giáo viên cũng không khỏi lén lút liếc mắt nhìn, nếu không phải vì thể diện của giáo viên, cô cũng rất muốn tham gia nhóm lớp buôn chuyện.

Làm thế nào mà hai đối thủ cùng bàn lại có thể hòa bình được?!

Đây là bí ẩn chưa được giải đáp của Trường Tứ Trung.

Lương Hạo lén lét hỏi Ôn Thành, "Này, tôi có chuyện muốn hỏi."

Hai người ngồi cùng bàn rất ít khi nói chuyện, Ôn Thành sinh ra khí chất "người sống chớ có lạ gần", ai cũng không ngạc nhiên, không bao giờ nói nhảm những chuyện có thể giải quyết bằng nắm đấm.

Lương Hạo cao khoảng 1,7m, ngoại hình đẹp trai, đôi mắt rất trong sáng, so với vẻ ngoài trưởng thành của Ôn Thành, anh là một thiếu niên ngây thơ và khờ khạo.

Ôn Thành đã làm bài thi của kỳ thi tuyển sinh đại học, dừng bút, quay mặt lại liếc Lương Hạo, "Nói."

Lương Hạo cảm thấy không ổn, nhưng vẫn căng da đầu hỏi: "Cậu và Cố Sanh yêu nhau như thế nào đấy? Tớ vẫn chưa từng nói chuyện với cô ấy."

Ôn Thành: "..."

Những lời của Lương Hạo là sự thật, trước sau khi trở thành "bạn trai" của Cố Sanh, anh vẫn chưa từng nói chuyện với Cố Sanh.

Không thể hiểu được trở thành bạn trai của tiểu tiên nữ khó tính đó, anh cũng vô lực chiến đấu?

Ôn Thành thu bài thi lại, ngón tay mảnh khảnh rất đẹp, nhưng trên đó vẫn còn rõ ràng vết màu xanh tím còn sót lại từ lần trước đánh Giang Nam. Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Bây giờ đến giờ tan học, tất cả học sinh ở Tứ Trung đều là ngoại trú, không có yêu cầu cứng nhắc về tiết tự học vào buổi tối.

Ôn Thành thuộc đội bóng rổ của trường, vó dáng của anh ở Tứ Trung phải là số 1 số 2, anh đứng như vậy đã tạo cho Lương Hạo một sức ép mạnh mẽ, khiến Lương Hạo nghĩ rằng Ôn Thành vẫn chưa buông tha cho Cố Sanh, và cậu ấy coi mình như một tình địch.

Giọng điệu của Ôn Thành không hề có độ ấm, "Nếu muốn có tương lai, cậu nên tránh xa cô ấy ra một chút."

Lương Hạo mặt càng đỏ hơn, sau khi Ôn Thành đi vài bước, anh nói: "Tôi có thể thích cô ấy."

Ôn Thành không nhìn lại, tốc độ có chút trì trệ, tiếp tục đi về phía trước, nhưng gân xanh trên tay cầm tờ giấy đã nổi lên.

...

Cố Sanh không biết rằng hai người bạn trai tin đồn của cô vừa rồi đã suýt chiến đấu vì cô.

Đến trường là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Nếu không phải vì những sai lầm gần đây của cô và lệnh cấm của ông Cố, phải về nhà sau giờ học. Giờ thì chắc hẳn cô đã đi chơi với mấy tên phú nhị đại không biết ở xó xỉnh nào kia.

Cố Sanh đuổi kịp Ôn Thành, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, ngại bước chân của anh quá dài, liền đưa tay kéo áo sơ mi trắng của anh, "Ôn Thành, em đã tiến bộ rất nhiều rồi, sao anh còn không để ý đến em? Em cùng học bài với anh, anh nói chuyện không giữ lời, không giữ chữ tín, lừa gạt con gái nhà người ta, không phải nam sinh tốt."

Cố Sanh lúc ngụy luôn nói rất nhiều, Ôn Thành không ngạc nhiên, anh nghiêng đầu nhìn Cố Sanh, giọng điệu của anh ấy rất không tốt. "Không hổ là Lương Hạo, ngay cả bạn học Cố như vậy mà cũng có thể giúp đỡ lên lên con đường chính đạo."

Vừa nói, thiếu niên cũng không quay đầu lại sải bước đi, trầm mặc rời đi.

Cố Sanh: "..." nghĩa là gì? Ghen tuông?

"Này! Ôn Thành, dừng lại cho em!"

Thiếu niên vẫn mặc kệ cô, xách ba lô bước lên chiếc xe đạp công, nhanh chóng rời đi.

Ngay cả tư thế cưỡi xe cũng rất đẹp trai.

Sau khi Cố Sanh trở về biệt thự, mở điện thoại lên kiểm tra tọa độ của Ôn Thành, phát hiện anh vẫn chưa quay lại mà đang ở trong một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố Nam Thành.

Cố Sanh gọi điện thoại cho Ôn Thành, nhưng không ai trả lời.

Cô tạm thời phải từ bỏ.

Nhân vật phản diện bây giờ thực sự khó hơn bao giờ hết!

"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, hôm nay ông chủ về ăn cơm. Các cô mau lên lầu thay quần áo trước, bữa tối sẽ sớm dọn ra." Ôn Lan nhắc nhở.

Hơn mười năm qua, ông Quý nói chung là đối tốt với mẹ con Ôn Lan, cho nên Ôn Lan cũng rất chuyên tâm.

Nét mặt Cố Sanh tỏa sáng, mặc dù không thích ông Cố , người đã giúp tiểu tam thượng vị, nhưng cô không muốn chậm trễ việc ăn uống như vậy.

Cố Nhiễm rất lo lắng, hôm nay ông Cố trở về, cô nhất định phải tạo ấn tượng tốt, cô là con gái cưng của cha, không phải con gái ngoài giá thú!

Sau khi Cố Sanh lên lầu, cô chọn cho mình một chiếc váy màu hồng, mái tóc dài đen nhánh xõa tung cũng khiến cô kinh ngạc vì vẻ ngoài quá mức xinh đẹp.

Cô biết rằng nguyên nữ chủ rất xinh đẹp, nhưng lúc trước cô lại không phát hiện ra cô ấy lại đẹp đến như vậy, cô có đôi mắt long lanh mơ màng, mũi cao và đôi môi anh đào, làn da trắng, dáng người cân đối. Mặc dù cô không cao nhưng tất cả mọi thứ của cô đều tốt hơn, tất cả đều hoàn hảo và không có chỗ nào để cải thiện.

Lúc xuống lầu, ông Cố và Anna đều đã về, Cố Nhiễm khéo léo ngồi vào bàn ăn, trông như vừa bị bắt nạt.

Cố Sanh trong lòng tự giễu, không biết bà Tô đã chết nhiều năm nhìn thấy cảnh này tức giận đến mức nào?!

Đối mặt với gia đình rắn chuột, Cố Sanh bước đi thong thả, và phát huy hết tiềm năng của một tiểu tiên nữ bạo tẩu, nhắm vào những món ăn đắt tiền nhất trên bàn và ăn chúng một cách quyết liệt.

Cô luôn là người không lịch sự, ông Cố cau mày không nói gì, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Cố Sanh, dường như đã trở nên xinh đẹp hơn, ông hơi lay động và chợt nhớ đến người vợ cũ của mình ...

Anna cảm thấy ánh mắt của ông Cố là lạ, lúc này bà mới nhẹ nhàng nói: "Sanh Sanh có thể chất tốt, ăn vào không béo. Không giống như Nhiễm Nhiễm, để giữ được vóc dáng, không được ăn nhiều. "

Cố Sanh suýt nữa cười sặc sụa.

Có ý gì?

Rõ ràng nó ám chỉ việc cô vì ăn mà coi thường cách cư xử.

Cố Sanh ăn rất vui vẻ, nhưng Cố Nhiễm không dám ăn quá một miếng, phần thịt trên eo cô đã to ra, không thể mặc một bộ váy liền áo, khi nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn và tinh tế của Cố Sanh, cô quả thực hận đến ngứa răng!

Tại sao Cố Sanh lại là nữ chủ của thế giới này?!

Tại sao?!

Anna đá Cố Nhiễm ở dưới bàn.

Cố Nhiễm đã gần như phát điên, chỉ đơn giản nói: "Ba ơi, Giang Nam bây giờ thế nào rồi? Mặc dù chuyện này không có quan hệ trực tiếp với chị gái con, nhưng lại không thoát khỏi quan hệ với Cố gia chúng ta. Con nghĩ thứ bảy này, con và chị cùng đi gặp Giang Nam xem thế nào? "

Vẫn là cô con gái thứ 2 này hiểu chuyện.

Ông Cố gật đầu, sau đó liếc nhìn Cố Sanh vô tâm vô phế, giận sôi máu. Lần này ông đãhạ thấp vị trí của mình và đến Giang gia để xin lỗi, đều là do Cố Sanh. Bây giờ mọi người ở Nam Thành đều biết rằng con gái của Cố Trường Phong ông là một đứa con gái trêu hoa ghẹo nguyệt. Lúc nhỏ, các bạn học nam tranh giành cô, số bạn trai mười ngón tay cũng không đếm hết. Quả thực là mất hết thể diện của ông, còn có người ám chỉ con gái của Trường Phong ông là giao tế hoa!

Quý Trường Phong đột nhiên mất hứng ăn cơm, "Hừ! Cố Sanh! Nhìn em gái con hiểu chuyện chưa này. Xảy ra chuyện này là do con, nhưng ngược lại lại là em gái con lo lắng!"

Anna nhìn thấy tình hình và bắt đầu xen vào: "Chồng à, Sanh Sanh vẫn còn nhỏ và chưa hiểu chuyện, đừng tức giận. Bây giờ cả hai đứa con đang học lớp 11. Nếu không thi được trường đại học trong nước, cũng có thể ra nước ngoài. Nhưng... các trường đại học nước ngoài không đảm bảo sẽ được học sau khi nộp đơn. Hiện tại việc học vẫn là điều quan trọng nhất. "

Ông Quý càng tức giận, "Nhiễm Nhiễm còn nhỏ hơn nó đấy, lại còn hiểu chuyện hơn nó nữa, đừng có thay nó nói chuyện nữa!"

Cố Sanh lại muốn cười sặc sụa, lặng lẽ nhìn gia đình này biểu diễn mà tâm đắc.

Cô nói: "Dừng lại đi! Tôi sẽ sửa một vài lỗi của bà. Thứ nhất, Cố Nhiễm không phải em gái tôi. Mẹ tôi Tô Thiển chỉ sinh một cô con gái. Thứ hai, dì An có vẻ rất lo lắng cho việc học của tôi? Đã khiến bà nhọc lòng rồi, bởi vì tôi nhất định sẽ được nhận vào một trường đại học trong nước, lại còn là một trường đại học hàng đầu, thứ ba, mấy người không biết vấn đề của Giang Nam, cho dù được Ôn Thành đánh, bị đưa vào bệnh viện, cũng là anh ta xứng đáng. . "

Cố Sanh đã ăn uống no nên rồi, cô đặt bát đĩa xuống, tư thế của một khách hàng quen, khuôn mặt xinh đẹp non nớt lộ ra vẻ tự tin, không hiểu sao cực kỳ sáng ngời.

Ông Cố lặng đi một lúc.

Cố Sanh đã quen với việc ngụy biện, nhưng lần này cô đột nhiên lập luận có trật tự rõ ràng, ông không thể tìm ra bất kỳ sai sót nào.

Sắc mặt Anna trở nên lạnh lùng, "Sanh Sanh, con không thể nói chuyện với ba con như thế. Con có thể bất kính với mẹ, nhưng không thể bất kính với ba con được. Mấy năm nay, ông ấy rất đau lòng vì con."

Mẹ kiếp!

Thật là một bông bạch liên lớn!

Ánh mắt Cố Sanh chạm vào Anna, cô cảnh cáo bản thân không được phát điên, và cách tốt nhất để đối phó với loại hoa sen trắng này chính là hoa sen trắng hơn bà ta!

Cố Sanh cười như không cười, "Bà Ann, bà hao hết tâm tư đi châm ngòi ly gián làm gì? Chẳng lẽ cô muốn ba tôi đuổi tôi đi, sau đó mẹ con hai người sẽ độc chiếm tài sản nhà họ Cố. Dì Ann, các bạn cùng lớp tôi đều nói bà là tiểu tam thượng vị, thủ đoạn rất lợi hại. Lúc đầu tôi không tin, nhưng bây giờ xem ra là sự thật. "

Cố Sanh nhìn ông Cố , "Ba, dì Ann lắm mưu mô như vậy, ba có biết không?"

Anna sắp ngất đi, "Sanh Sanh ... con!"

Thuộc tính hoa sen trắng của Anna rất có ích đối với ông Cố. Nghĩ đến những rắc rối của nhà họ Giang lần này, hơn nữa việc ông và Anna mấy năm nay đã bị chọc vào xương sống mắng "cẩu nam nữ", ông Cố đột nhiên khiển trách : "Cố Sanh! Con câm miệng lại! Con thật không biết tốt xấu gì, lên lầu đi, từ hôm nay phạt tiền tiêu vặt!"

Cố Sanh nhìn sự tức giận của người cha rẻ rúng, và biết rằng ông là một người có lỗ tai mềm.

Cô cũng không thèm tiếp tục lôi kéo ông ta nữa, bỏ lại một câu thoại cổ điển mà chạy lên lầu, "Ba, người sẽ hối hận!"

Ông Cố đạp một cái lên bàn ăn, "Cái loại nghiệt chủng này! Cố Trường Phong tôi sao lại sinh ra loại con gái như này!"

Anna ở bên ưu thương, tủi thân nhưng trong lòng lại thầm vui, mọi thứ trong Cố gia sau này chỉ có thể thuộc về mẹ con bọn họ!

Tô Thiến đã không đánh bại được bà, huống chi là đứa con gái kiêu ngạo của bà ta!

...

Ăn xong, ông Cố lên phòng làm việc trên tầng hai.

Ông thực sự có lỗi với Cố Sanh và mẹ của cô, vì vậy tất cả những hành vi này đối với Cố Sanh mấy năm nay đều khiến cô kiêu ngạo.

Tại thời điểm này ngày hôm nay, ông Cố cuối cùng đã bắt đầu nhận ra rằng ông đã sai.

Ông thực sự không muốn nghĩ đến Tô Thiến.

Ông vì người phụ nữ kia, đã bị người ta mắng suốt 10 năm, nhưng ngay cả khi ông không muốn thừa nhận lỗi lầm của mình, sâu thẳm trong trái tim ông biết rằng ông đã sai ...

Đang trong cơn mê thì điện thoại reo, đó là một số không quen, ông Cố ngập ngừng vài lần rồi mới kết nối với điện thoại.

"Xin chào ai đó?"

"Là ông Cố ? Tôi là hiệu trưởng của trường Tứ Trung. Tôi gọi cho ông Cố lần này chủ yếu là vì chuyện của Cố Sanh."

"Nó đã làm gì vậy?" Giọng ông Cố đột nhiên cất lên.

Chủ nhiệm giáo dục ở đầu dây bên kia sửng sốt, có vẻ ngạc nhiên trước sự cáu kỉnh đột ngột của ông Cố.

Cuối cùng thì chủ nhiệm giáo dục cũng hiểu được một việc --- Tính cáu kỉnh của Cố Sanh là do di truyền.

"Ông Cố hiểu lầm rồi. Cố Sanh gần đây học rất tốt. Thành tích kiểm tra tháng này đã tăng lên vài trăm. Tôi chưa bao giờ thấy tốc độ cải thiện như vậy kể từ khi tôi dạy học trong nhiều năm qua. Cố Sanh là một người thông minh và giỏi, nếu ông Cố có thể bồi dưỡng em ấy một chút, tương lai em ấy chắc chắn sẽ thành công. "

Ông Cố sững người, cho rằng mình bị ảo giác, "Anh nói nó không mắc sai lầm?"

Chủ nhiệm giáo dục cứng đờ, người cha này là cái dạng gì vậy? Tại sao lại có vẻ mong đợi con gái mình phạm sai lầm?!

"Ông Cố , yên tâm, Cố Sanh không những không mắc sai lầm, mà còn đoàn kết các học sinh kém và tích cực xích lại gần các học sinh xuất sắc."

Ông Cố : "..."

...

Ông Cố đã lâu không lên tầng 3, nhớ trước đây Cố Sanh rất sợ sấm sét, nhưng ông vì sự nghiệp của mình mà luôn bận rộn, thời gian duy nhất còn lại là dành cho Anna.

Anh chợt nhớ đến bánh bao nhỏ ngày xưa, luôn thích ôm đùi ông để ông dỗ ngủ. Con gái mình lúc đó rất ngoan và rất dễ thương.

Ông Cố đẩy cửa phòng của Cố Sanh, nhưng không có ai bên trong.

Ông chợt cau mày.

Sau nhiều năm, ông đã bỏ bê dạy dỗ con gái.

Ông Cố tìm thấy Cố Sanh ở sân sau của biệt thự, cô ngồi xổm trên bãi cỏ và đang cho hai con thỏ nhỏ ăn. Ông Cố biết nguồn gốc của con thỏ. Nó được Ôn Thành tặng vào sinh nhật của Cố Sanh vào năm ngoái.

Trong sân, ánh đèn mờ ảo, thiếu nữ đầu quấn khăn choàng, dáng vẻ yên tĩnh, vui vẻ.

Ông Cố dường như hiếm khi nhìn thấy con gái cư xử tốt như vậy, ông có chút khó chịu, "Cố Sanh."

Cố tiên sinh gọi một tiếng, không bỏ xuống được mặt mũi trực tiếp xin lỗi. Hôm nay ông đã trách nhầm cô.

Cố Sanh nghe thấy người đó là ai, cô đứng lên, hoàn toàn đại móng heo này bị làm sao, đột ngột nói: "Làm gì vậy?"

Ông Cố : "..."

Hai cha con đã lâu không nói chuyện riêng, đến hôm nay ông Quý mới phát hiện con gái mình hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ đến tin đồn, sắc mặt ông Quý không được ưa nhìn cho lắm "Quá khứ trước kia ba có thể không truy cứu, nhưng bây giờ con bắt ngoan ngoãn học tập cho ba, chờ đến khi tốt nghiệp cấp 3 sẽ cho con đi du học, con không còn trẻ nữa. cũng không còn có thể bướng bỉnh. Dì An và em gái con đều vì muốn tốt cho con thôi, về sau không được vô lễ với dì ấy nữa! Có nghe thấy không ?"

Lúc này, Cố Sanh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô đoán rằng ý thức của nguyên nữ chủ đang hoạt động, và cô cho rằng người cha rẻ tiền đã tìm thấy lương tâm! Hóa ra là vì mẹ con Anna!

Cố Sanh đem sự bất mãn phát tiết ra, "Quá khứ trước kia có chuyện gì mà không cần truy cứu? Ông thật là kỳ quái. 10 năm qua người đều bỏ qua tôi, hiện tại lại đột nhiên bảo tôi chăm chỉ học hành? Ông không phải nói Cố Nhiễm mới là con gái của ông sao? Ông có phải nghĩ rằng tôi đang làm ba xấu hổ đúng không? "

"Không phải! Người thực sự xấu hổ chính là ông. Ông khiến cho vợ mình tức chết, phù chính tiểu tam, trong suốt thời gian chung sống, ông đã chung sống với tình nhân rất lâu rồi sinh ra một đứa con gái bằng tuổi tôi. Tại sao ông lại không biết xấu hổ khi bảo tôi phải khách khí với mẹ con họ?! "

Ông Cố vốn định hàn gắn mối quan hệ với Cố Sanh vào ngày hôm nay, nhưng ông không ngờ rằng Cố Sanh vẫn như thuốc nổ, Cố Sanh nói đều có lý và thậm chí còn chà đạp lên nhân phẩm của ông.

Ông Cố : "Cố Sanh! Con!"

Cố Sanh: "Tôi làm sao ?! Tôi có nói gì sai không? Cố Trường Phong, tôi muốn ông làm rõ ràng, tôi mới là đại tiểu thư chân chính của cái nhà này, Cố Nhiễm mà bông mang về là cái thá gì! Nếu không phải là ông ngoại của tôi năm đó bồi dưỡng ông gây dựng sự nghiệp thì ông vẫn còn chưa biết ở xó xình nào đâu! Nhưng ông lạ đối xử với mẹ tôi như thế nào?! "

"Trước khi mẹ tôi mất, ông còn đoàn tụ với gia đình đứa con gái ngoài giá thú của mình! Ông còn không có gặp bà ấy lần cuối. Những năm này, ông đã chiều chuộng đứa con gái ngoài giá thú, cái gì cho bọn họ cũng đều tốt, ông có tư cách gì mà dạy dỗ tôi! "

"Tôi nói cho ông biết, Cố Trường Phong, sở dĩ tôi như thế này hoàn toàn là do ông gây ra! Nếu mẹ tôi còn sống, nếu tôi có thể đổi một người cha, tôi nhất định không giống như ngày hôm nay!"

"Chát ——" Cố Trường Phong tát vào mặt Cố Sanh.

Cố Trường Phong sững sờ, nhìn con gái xinh đẹp của mình cùng những tát trên mặt, Cố Trường Phong thật lâu không nói nên lời.

Cố Sanh tuyệt đối không cho phép mình bị đánh,

1 2 »