Lão Đại Vai Phản Diện Đều Yêu Tôi

Chương 4: Sống vì nàng, chết cũng vì nàng (4)

Editor: Nha Đam

Trong bóng đêm, sát khí thật mạnh,trong đêm đầu hè, sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi .

Ký Vương lúc này đang vướng vào mâu thuẫn sâu sắc, muốn chạy trốn tránh xa tranh chấp, nhưng điều này chắc chắn sẽ thể hiện lương tâm cắn rứt của hắn, nhưng nếu hắn ở lại, nếu không may tên Sở Thái Tử yếu đuối kia chết đi, cả thiên hạ này sẽ chỉ cho rằng là hắn làm.

Ký Vương thực sự bị dày vò, đầu óc không thể theo kịp nhịp điệu, may mắn thay, những người hỗ trợ xung quanh hắn đều là cao thủ, thậm chí họ có thể ngăn cản một vài tên sát thủ.

Tuy nhiên, Ký Vương vẫn nghĩ quá đơn giản, đối phương có chuẩn bị mà đến, chỉ trong chốc lát, hàng chục tên sát nhân trong tối đi ra.

Ký Vương suy nghĩ trong lòng, muốn để cho những bá tánh đang say giấc nồng kia, nghe tin hắn cứu Sở Thái Tử, hắn hét lên: "Tới đi! Hãy để bổn vương bảo vệ tốt cho Sở Thái Tử. Đừng để Sở Thái Tử bị thương một chút nào. Sở Thái Tử là bạn tốt của bổn vương, Sở Thái Tử ở đây, bổn vương ở đây, Sở Thái Tử chết ... Bổn vương cũng không thể sống được! "

Lời thề này quá nặng nề khiến Ký Vương thiếu chút nữa cảm động, Cố Sanh không hiểu mình đã gây ra hiểu lầm gì khiến Ký Vương phải bảo vệ mình bằng cái chết. Nhưng Cố Sanh không có thời gian để nghĩ về điều đó, liền nghe thấy âm thanh quấy rầy của hệ thống: "Ký chủ, báo cho cô tin xấu, giá trị hắc hóa của vai phản diện đã tăng vọt lên 30! Vòng tròn năng lượng của tôi đã có thể cảm nhận được sự oán hận sâu sắc của hắn ta đối với thế giới này, ký chủ, tôi sợ, bíp bíp bíp —— "

Cố Sanh: "Không sao, cùng lắm thì ngươi sẽ được gỡ cài đặt và cài đặt lại thôi."

Hệ thống: "......" o (╥﹏╥) o

Cố Sanh hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, Bạch Tử Thanh vẫn là đứa trẻ như tờ giấy trắng, không tự chủ được bản thân, không cần lý do cũng bắt đầu hắc hóa, tất cả tùy thuộc vào tâm trạng.

Cố Sanh vén rèm xe lên, cô nhìn ra và thấy Ký Vương và người của hắn đang chiến đấu với sát thủ, gia hỏa này dễ thương hơn Cơ Dạ kia rất nhiều.

Mà Bạch Tử Thanh đang bảo vệ xe ngựa, đối phó với một số người. Trên thực tế, mặc dù được Cố Sanh nhặt về từ hang sói nhưng chưa bao giờ dạy võ công cho hắn, chiêu thức của hắn rất phức tạp và tùy ý, nhưng ra chiêu rất tàn nhẫn. Mỗi chiêu thức đều dồn người ta vào chỗ chết. Lúc này thiếu niên càng giống một con sói hoang bị chọc giận, trong mắt tràn ngập huyết tinh và hận thù, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ thực sự hủy diệt thế giới!

Ngày càng có nhiều sát thủ, đối phương có thể muốn lấy số lượng để thắng, cả con đường dài dày đặc đầu người, ngay cả chiêu thức võ công cũng không thể kéo dài ra.

Cố Sanh: "..." Sát thủ của thời đại này cps khả năng đầu óc chưa được tiến hoá tốt lắm.

Cô lo lắng cho thiếu niên, nhưng lúc này lại vô năng vô lực, giọng nói cô vừa nói ra ngay lập tức chìm trong đám đông. Thanh trường kiếm của thiếu niên không ngừng vung vẩy nhanh như chớp, còn hắngiống như một kiếm khách bị ma ám, chỉ biết một lòng bảo vệ chủ nhân duy nhất của mình.

Ký Vương chưa bao giờ thấy cảnh ám sát như vậy, có quá nhiều sát thủ. Ngươi đẩy ta ra chặn, sắp đuổi kịp nhau, đối phương dường như không muốn tính mạng của Ký Vương. Ký Vương tìm thấy cơ hội và cuối cùng cũng đã đến trước mặt Cố Sanh. Lần này, mình phải đích thân giải cứu hắn: "Cố huynh, bổn vương này sẽ cứu ngươi!"

Hắn gân cổ lên, sợ người khác không nghe thấy mình, hắn ta định đưa Cố Sanh chạy trốn.

Có được đồng đội như lợn, Cố Sanh cũng bất lực. Tuy nhiên, không nên ở đây lâu, quả thực nên nhanh chóng rút lui.

Ký Vương rất cao hứng, hắn biết đây là cơ hội để "Rửa mối nhục xưa", chỉ cần đêm nay Cố Sanh được cứu thì không ai còn nghi ngờ hắn nữa, có lẽ vì quá phấn khích nên Ký Vương đã đưa tay ra. hắn ta dùng sức bổ vào gáy Cố Sanh, trước khi Cố Sanh bất tỉnh, nhìn thấy sự kinh ngạc trên khuôn mặt của Ký Vương, "Ký Vương, ngươi ... ngươi thế nhưng lại đối xử với ta như vậy?"

Những bá tánh đang ngủ lúc này đã thức giấc, một số người có gan lớn lặng lẽ mở lưới cửa sổ, quan sát cuộc giao tranh bên ngoài, thậm chí có mấy hộ cũng cũng bật sáng đèn.

Thấy Ký Vương ra tay làm Cố Sanh ngất, bá tánh nhanh chóng thổi tắt đèn dầu và đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ.

Sở Thái Tử đáng thương thật sự là mục tiêu của Ký Vương nam nữ cũng đều ăn kia, Sở Thái Tử hẳn là không sợ cường quyền, chỉ có vậy mới bị Ký Vương hại như vậy.

Ký Vương xuất hiện một trận ù tai, nghe thấy tiếng mưa, gió và mưa đá: "!!!" Gòi xong! Hãy nghe ta giải thích! Bổn vương còn cơ hội được tẩy trắng không?!

Sau khi Cố Sanh ngất đi, hệ thống điên cuồng hét lên: "Giá trị hắc hóa của vaiphản diện đã tăng vọt lên 40!" Chẳng lẽ còn chưa làm được trò trống gì mà đã chết rồi à? Không muốn bị gỡ cài đặt và cài đặt lại đâu.

Đôi mắt của thiếu niên gϊếŧ đến đỏ hoe cả mắt rồi, mặc dù hắn đang chiến đấu với sát thủ nhưng khóe mắt hắn luôn chú ý đến chủ nhân của mình. Ngay lúc Cố Sanh ngã xuống kia, thiếu niên đã dùng kiếm xuyên qua hai tên sát thủ, ngay lập tức rút kiếm ra và lao đến bên Cố Sanh, hắn tiếp lấy cô, không hề trì hoãn, ngay lập tức ôm chặt lấy chủ nhân của mình trong vòng tay.

Ký Vương run lên cầm cập, không hiểu tại sao mình lại làm ra chuyện như vậy, hiện tại chỉ có thể nắm bắt cơ hội khắc phục tình hình, liền gân cổ lên nói: "Ngươi mang Cố Huynh đi trước một trước đi, bổn vương sẽ ngăn cản ở phía sau!"

Hắn đang dung sinh mệnh để bảo vệ một ... Sở Thái tử xa lạ? !

Ký Vương hắn phải chịu thiệt thòi rồi!

Trong đêm, Bạch Tử Thanh nhìn Ký Vương với đôi mắt rất lạnh lùng, cơn gió đêm thổi tung chiếc áo choàng bằng gấm của thiếu niên, còn có tóc rối bên thái dương của hắn. Vẻ mặt hắn cô đơn và lạnh lùng, giống như thần chết bước ra từ một vực thẳm đen tối đi.

Trong một khoảnh khắc đó, Ký Vương nhìn thiếu niê, thế nhưng trong lòng sinh ra sợ hãi, nhưng thiếu niên đột nhiên xoay người, ôm Cố Sanh sau đó nhảy, đảo mắt một cái đã biến mất vào màn đêm.

Ký Vương muốn thanh minh cho mình nên phải tiếp tục gân cổ lên la mắng sát thủ.

Những bá tánh ẩn mình trong chỗ tối ngày càng chán ghét Ký Vương.

Nghĩ rằng mọi người đều bị mù sao? Rõ ràng là Ký Vương hung hãn đó đã đánh ngất Sở Thái Tử thanh tú! Đó hẳn là bởi vì yêu mà trở thành hận thù, nếu việc tán tỉnh không thành công, hắn dứt khoát hạ độc thủ như vậy!

***

Bạch Tử Thanh ôm Cố Sanh phi nước đại, mặc dù Ký Vương đã cản phía sau, nhưng vẫn có những sát thủ bám theo hắn.

Bạch Tử Thanh đưa tay ra thăm dò mạch đập của Cố Sanh, và chắc chắn rằng Cố Sanh không có việc gì, sự thô bạo dữ dội trong mắt hắn chỉ dịu đi một chút.

Thiếu niên dường như cản bản không biết mệt. Hắn vững vàng ôm chủ nhân mà mình, đi được nửa đường, vì tìm tư thế thoải mái cho chủ nhân, tay không thể không vòng qua nách Cố Sanh, che vào ngực cô ấy. Kể từ đó, có thể là đã ôm chắc hơn, nhưng trong tích tắc, trong lòng bàn tay có một sự mềm mại kỳ lạ. Trong lúc phi nước đại, thiếu niên hơi giật mình nhưng cũng không quan tâm lắm. Chủ nhân từ trước đến giờ đều yếu đuối, cô ấy khác với chín mình, nghĩ đến điều này, Bạch Tử Thanh ôm Cố Sanh chặt hơn.

Bên ngoài phủ của con tin được canh gác bởi những binh lính của cả 2 nước Tấn Sở. Sát thủ không thể tiếp cận dễ dàng, nhưng vào lúc sát thủ đang đuổi theo hắn, Bạch Tử Thanh nhận thấy trên cổ tay của hăn truyền đến một cảm giác ướŧ áŧ, hắn có khứu giác của một con sói hoang, hắn ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Là mùi máu tươi! Chủ nhân bị thương!

Cách đó không xa chính là "Phố Mười Dặm Hương", cái gọi là Phố Mười Dặm Hương, trên thực tế, các quý tộc của thành Tây An thường tới Pháo Hoa và đường hoa liễu, chỉ có điều nơi này vẫn sáng đèn rực rỡ và ồn ào.

Bạch Tử Thanh đã đưa ra một quyết định trong một khoảng thời gian rất ngắn, lẽ ra hắn ta có thể cùng Cố Sanh chạy về phủ con tin, nhưng lúc này, chủ nhân đã bị thương và đổ máu như vậy, vết thương phải cực kỳ nghiêm trọng, sau khi cân nhắc lợi hại, liền lựa chọn đặt chân tại Phố Mười Dặm Hương này, lợi dụng sự đông đúc có thể khiến tầm mắt của sát thủ bị nhầm lẫn.

Hành tung của Bạch Tử Thanh quỷ mị, ôm Cố Sanh trên tay nhanh chóng lẻn vào một gian nhà, tùy tay khiến cho đôi nam nữ đang mua vui kia hôn mê, dường như không thấy cảnh đẹp đẽ sáng sủa kia nên đặt Cố Sanh cẩn thận, sau khi lên giường, hắn bắt đầu lo lắng tìm kiếm vết thương trên cơ thể Cố Sanh.

Thiếu niên lo lắng lông mày cau lại, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lớn, vừa rồi hắn rõ ràng rất chú ý đến chủ nhân, làm sao lại không phát hiện chủ nhân mắc mưu! Ngoại trừ Ký Vương kia, không một sát thủ nào có thể đến gần chủ nhân.

Thiếu niên từ trước đến nay khi gặp vấn đề gì đều không hoaoangr loạn, ngay cả đứng trước ranh giới sinh tử vẫn có thể bình thản như nước, nhưng hiện tại lại hoảng sợ, vẻ non nớt trên mặt không thuộc về sầu lo của tuổi này.

Thiếu niên thăm dò mạch của Cố Sanh, tuy rằng thân thể của chủ nhân rất yếu nhưng cũng không phát hiện ra bất thường gì, hôm nay chủ nhân mặc một bộ Hồ phục màu trắng, không có bất kỳ vết máu nào, chỉ xiêm y phần hông hiện ra một khoảng lớn màu đỏ tươi.

Chẳng lẽ là hạn thân bị thương?

Chủ nhân vẫn luôn không thích được người khác hầu hạ, ngay cả ở Đông cung Sở quốc, chủ nhân cũng không để tỳ nữ bên người hầu hạn, Bạch Tử Thanh nghĩ rằng chủ nhân có lẽ là một thiếu niên nhút nhát không thích để người khác nhìn thấy thân thể của mình, nhưng bây giờ là thời khắc sinh tử, Bạch Tử Thanh không muốn nghĩ nhiều như vậy, trước tiên nên nên đã băng bó vết thương của chủ nhân đã rồi nói sau.

Bạch Tử Thanh vén áo gấm của Cố Sanh ra, bên trong có một chiếc quần dài màu trắng như tuyết, Bạch Tử Thanh động tác ngưng trệ, hắn luôn biết chủ nhân là người mềm mại, không ngờ rằng eo lại lại mảnh mai như vậy, chỉ đủ cho hắn nắm giữ trong một vòng tay.

Lỗ tai Bạch Tử Thanh lập tức nóng lên, cả người như chìm trong biển lửa, lục phủ ngũ tạng đều phải chịu sự dày vò giống như nướng chín, không hiểu tại sao lại có cảm giác này, nhưng có một điều rất rõ ràng là hắn đã đến gần chủ nhân, nàng ấy giống như là suối nước trong có thể làm dịu cơn khát của hắn, và chỉ có nàng mới có thể giải thoát cho hắn.

Bạch Tử Thanh lần đầu tiên trong đời có du͙© vọиɠ, nhưng tay hắn lại đình trệ giữa không trung, hồi lâu không tiếp tục thăm dò.

Đột nhiên, song cửa sổ bị phá ra, hai người mặc đồ đen nhảy cửa sổ vào, trên tay đều cầm trường kiếm, ánh mắt lộ ra vẻ tự hào, giống như đang nói: "Trốn a, các ngươi thế nhưng chạy trốn chạy trốn!"

Bạch Tử Thanh ánh mắt lạnh lùng, hắn sửa lại áo gấm trên người Cố Sanh, chủ nhân thích làm đẹp, quần áo không được xộc xệch. Sau khi làm xong, Bạch Tử Thanh đứng thẳng dậy, lấy từ thắt lưng ra một thanh nhuyễn kiếm, đây là do hắn đeo nó trên người để đề phòng.

Thiếu niên mặc áo trắng, bước đi vững vàng nhưng lại vô thanh vô thức, không có biểu tình gì trên khuôn mặt, giống như một kẻ vô tình vô dục. Khi hắn tiếp cận sát thủ, dường như có một cơn ớn lạnh ập đến, khiến đêm đầu hè nhuốm một tia đáng sợ.

Hai tên sát thủ định nhìn nhau, nhưng chưa kịp thực hiện thì một luồng hàn quang vụt nhanh, hai người jeeu rên một tiếng, sau đó không thể phát ra âm thanh nào nữa, thiếu niên xoay người, quay trở lại giường, lại bế chủ nhân nhà mình.

Sau khi Bạch Tử Thanh ôm Cố Sanh trên tay nhảy ra khỏi cửa sổ, vết máu từ cổ hai tên sát thủ từ từ chảy ra, ngã xuống đất rồi chết tại chỗ.

Sát thủ chết không nhắm mắt, còn đang suy nghĩ trước khi hoàn toàn mất đi ý thức: Thằng nhóc đó thật là đáng sợ!

***

Bạch Tử Thanh ôm Cố Sanh phi nước đại trở về phủ của con tin, hắn dường như đang chạy bán sống bán chết, không dám chậm trễ dù chỉ một chút, mặc dù hắn không chắc chủ nhân bị thương ở đâu, nhưng hắn có thể đoán rằng đó là phần hông. Vì chủ nhân không thích người khác nhìn thấy thân thể của nàng, nên sẽ không cho bất kỳ ai tới gần chủ nhân.

Khi quản sự và tỳ nữ tiến lên hầu hạ, họ suýt chút nữa đã bị hắn chém: "Đi ra ngoài!"

Đuổi mọi người ra khỏi phòng, Bạch Tử Thanh cẩn thận đặt Cố Sanh lên giường, không chậm trễ thêm nữa mà lập tức tìm kiếm vết thương của Cố Sanh.

...

Sau vài hơi thở, thiếu niên ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên được nhuộm một màu đỏ tươi rất bắt mắt, mím chặt môi nhìn chằm chằm người trên ghế giường vài lần, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Nhưng thiếu niên không khỏi choáng váng, đắp chăn cho Cố Sanh rồi nhanh chóng lấy nước sạch rửa cho cô, một lúc sau thì biến mất, khi trở lại phòng trong, hắn ngồi trên giường với chiếc giỏ kim chỉ, âm thầm ước lượng kích thước trong đầu, hắn bắt đầu khâu từng đường từng mũi, động tác cực kỳ linh hoạt, thậm chí còn tốt hơn cả nữ nhân.

Khi cảm thấy một trận đau đớn ở bụng, Cố Sanh liền tỉnh dậy, ngọn đèn dầu được thắp sáng trong phòng, cô mở mắt ra và thấy thiếu niên đang nhìn mình chằm chằm, má đỏ bừng, ánh mắt lóe lên, hắn đưa cho nàng một cái khăn che mặt "Chủ nhân, có rất nhiều người trong phủ con tin, đảm bảo sẽ có những mật thám từ các quốc gia khác nhau, thuộc hạ bất tài, đánh phải tự khâu vá cho ngàu cái này."

Ngoài bụng dưới khó chịu, cổ của Cố Sanh cũng đau, cô còn muốn hỏi Ký Vương tại sao lại muốn đánh ngất cô, nhưng thấy thiếu niên thành kính khác thường, cô liền cầm lấy "khăn che mặt" hỏi: "Đây là cái gì? "

Thiếu niên có vẻ ngượng ngùng, liếc nhìn Cố Sanh, nhưng nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào đôi ủng, "Chủ nhân, ngài có chỗ nào không thoải mái không?" Cậu ấy có khả năng hơi xấu hôt khi nói thẳng. .

Cố Sanh buồn bực: "Ta không sao."

Thiếu niên kinh ngạc ngẩng đầu: "... Chủ nhân, ngài bị bệnh, nơi đó chảy ra máu."

Cố Sanh nhìn thấy sự bất lực của thiếu niên, còn có gương mặt đỏ bừng của hắn, đây chính là tật xấu đau bụng kinh của cô từ kiếp trước, cô đột nhiên cảnh giác nguyên chủ của cơ thể này dường như chưa từng bị ... đau bụng kinh? !

Cố Sanh cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra với mình, nhìn thấy "khăn che mặt" mà thiếu niên đưa cho cô, vị trí chỉnh tề, cô buộc lòng khiến bản thân xấu hổ một chút.

Dường như hắn đã biết tất cả.

Cố Sanh tò mò: "Tử Thanh, làm sao ngươi biết chuyện này?"

Thiếu niên không nhìn vào mắt Cố Sanh, ánh mắt luôn choáng váng: "Thưa chủ nhân, trước đây không lâu, thuộc hạ đã bí mật bắt giữ một người phụ nữ, dùng kiếm của ta bắt nàng phải nói cho thuộc hạ, chủ nhân yên tâm, không ai biết thuộc hạ là ai, cũng không ai biết được thân phận của người. "

Đúng là một thiếu niên chu đáo.

Cố Sanh tâm trạng phức tạp: "Tử Thanh, về sau mặc kệ làm chuyện gì đều phải nói cho ta một tiếng, biết chưa? Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mặ kệ là việc ngươi muốn tạo phản hay đe dọa người phụ nữ kia trên đường."

Nghe được hai chữ tạo phản, thiếu niên muốn nói lại thôi, một lát mới nói: "...... Thuộc hạ đã biết."

***

Ngày hôm sau, Thành Tây An đều đồn đại rằng Ký Vương điện hạ đánh ngất Sở Thái Tử thanh tú như thế nào, thậm chí các chi tiết còn được miêu tả sống động.

"Cháu trai của mẹ kế của chú họ tôi đã tận mắt chứng kiến. Ký Vương đã uy hϊếp Sở Thái Tử phải phủ của hắn nhưng Sở Thái Tử thà chết chứ không đầu hàng, bị Ký Vương đánh gục."

"Vậy, sát thủ đêm qua thật sự là người của Ký Vương?"

"Ký Vương mấy năm nay càng ngày càng lộng hành, hắn đơn giản là không đặt Quân Hầu và Thái tử điện hạn trong mắt. Sở thái tử tuy rằng thanh tú mảnh mai, nhưng dù sao hắn cũng là thái tử của Sở quốc. Làm sao có thể tùy ý bắt nạt? Việc này nếu bị truyền ra sẽ khiến mọi người trên thiên hạ này nghĩ rằng Đại Tấn chúng ta là một vương quốc của hổ và sói. "

"Con dân Đại Tấn ta tốt bụng và hiền lành, không bao giờ thô bạo, thiên hạ hiểu lầm chúng tôi quá nhiều!"

"Ngàn vạn sai lầm, tất cả đều là lỗi của Ký Vương!"

"..."

Đột nhiên, Ký Vương trở thành một người vì yêu mà hận. Sáng sớm hôm đó, Ký Vương đã bị Lão Quân Hầu mắng cho một trận, nhi tử của mình, Lão Quân Hầu cực kỳ hiểu biết, chỉ vào mũi Ký Vương mắng: "Ngươi là đồ hỗn trướng. Ngươi là hoàng tộc Đại Tấn ta, thế nhưng lại đi học mấy tên công tủ ăn chơi trác táng ngoài kia. Nếu ngươi gây sự với ai không gây sự, nhất định phải chọc tức tên nhóc của Sở quốc kia! "

Hắn là một vị vua yêu thương hòa bình, không muốn chiến tranh! Cho dù có tham vọng cũng không thể cho thiên hạ xem!

Ký Vương quỳ trên nền đá cẩm thạch, trong lòng ủy khuất không có chỗ phát: "Cha, con không, không phải con, con..."

Lão Quân Hầu đột nhiên bạo phát, không cho Ký Vương cơ hội giải thích: "Ngươi còn muốn cự tuyệt? Chính là ngươi làm! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi không được phép gần nam sắc!"

Sau khi bị Lão Quân Hầu đuổi ra khỏi đại điện, Ký Vương chợt nhận ra một vấn đề, Cố Sanh lẽ ra là kẻ thù không đội trời chung của mình. Kể từ khi cô đến thành Tây An, hắn ta không có một ngày tốt lành. Mặc kệ hắn làm gì đều là sai. Gần đây còn không hứng thú với thê thϊếp trong nhà nữa, hôm nào cũng nằm trên giường nhắm mắt suy nghĩ tất cả các cách để có một mối quan hệ tốt với Cố Sanh.

Hiện giờ, thành kiến

của thiên hạ đối với hắn quá lớn, Ký Vương cảm thấy mình đã gặp phải một giai đoạn thất bại trong cuộc đời, và hắn không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa ...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lâu lắm rồi mới đăng truyện này ^^. Không biết có ai theo dõi không nhỉ ٩(●˙▿˙●)۶...⋆ฺ