Ngay sau đó, Trì Tĩnh Tây dẫm chân ga tới dưới lầu, anh ta phanh xe lại, tắt máy, nhanh chóng xuống xe.
Toàn bộ động tác rất nhanh, liền mạch lưu loát.
Nhìn thấy Tiểu Trúc và Tiêu Mặc Đằng đánh nhau, Tiêu Mặc Đằng ngược lại chỉ tránh, không thương tổn Tiểu Trúc.
Mà Tiểu Trúc thoạt nhìn rất tức giận, mỗi một chân đều rất sắc bén, hoàn toàn không lưu tình.
Tiêu Mặc Đằng phòng bị khắp nơi, không dám thật sự xuống tay với Cố Tiểu Trúc. Xét cho cùng, cô ấy là em gái của Cố Hảo, anh ta hiểu rất rõ, muốn theo đuổi lại Cố Hảo, Tiểu Trúc không thể bị tổn thương.
Cho nên, Tiêu Mặc Đằng vẫn luôn thủ hạ lưu tình.
Cố Tiểu Trúc lại từng bước ép sát, nhất định phải buộc anh ta ra tay.
Tiêu Mặc Đằng bất đắc dĩ, chỉ muốn nhanh kết thúc, anh ta liền nâng chân lên, nhẹ nhàng một cái, Tiểu Trúc suýt nữa bị vấp ngã.
Trì Tĩnh Tây vừa thấy, lập tức rùng mình, lạnh lùng quát: “Chuyện gì vậy?”
Anh ta xuất hiện cũng không ngăn được bọn họ.
Tiểu Trúc đứng vững, lại ra tay, động tác càng hung hiểm hơn.
“Cố Tiểu Trúc?” Trì Tĩnh Tây kinh ngạc: “Cô làm sao vậy?”
“Đánh tên khốn quấy rầy chị tôi.” Lòng Tiểu Trúc đầy căm phẫn nói với Trì Tĩnh Tây: “Đàn ông có vợ, quấy rầy chị rôi.”
Trì Tĩnh Tây nghi hoặc, suýt chút nữa không phản ứng lại: “Đây không phải con rể nhà họ Cố sao?”
Tiểu Trúc dừng lại, không vui quét mắt nhìn Trì Tĩnh Tây.
Trì Tĩnh Tây cảm thấy không ổn, nhanh chóng nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Cô, chuyện gì thế này?”
Tiêu Mặc Đằng nhìn Trì Tĩnh Tây, nhíu chặt mày: “Chuyện này không liên quan đến anh, đây là chuyện nhà chúng tôi.”
Trì Tĩnh Tây vừa nghe, lập tức không vui, lạnh lùng nói: “Việc nhà của cô? Theo tôi được biết, việc nhà của anh nên là chuyện nhà của cô cả nhà họ Cố, anh quấy rầy Cố Hảo, tôi thật sự muốn xen vào quản chuyện này.”
Tiêu Mặc Đằng nhăn chặt mày, càng không vui, nói: “Tùy anh.”
Anh ta cũng thấy rõ ràng, hôm nay không thể gặp Cố Hảo, nên anh ta xoay người rời đi.
“Muốn chạy?” Tiểu Trúc ngăn đường đi của anh ta, lạnh lùng nói: “Tiêu Mặc Đằng, nếu anh là đàn ông, thì đừng đến quấy rầy chị hai tôi nữa, nếu không, tôi thật sự khiến anh thân bại danh liệt.”
Tiêu Mặc Đằng cứng đờ, mím môi nói: “Đây là chuyện của anh và Cố Hảo, em cũng đừng xen vào chuyện của người khác.”
Anh ta cũng không nghe Cố Tiểu Trúc nói gì, nhấc chân rời đi.
Tiểu Trúc tức giận dậm chân, hận không thể đánh chết Tiêu Mặc Đằng, nhưng chút công phu này của cô ấy có thể đối phó với lưu manh, nhưng có chút khó khăn khi đối phó với cao thủ Tae Kwon Do.
Trước kia, Tiêu Mặc Đằng cũng là hội viên hiệp hội Tae Kwon Do, cho nên cô ấy rất khó thắng Tiêu Mặc Đằng.
Không nhịn được hơi ảo não, vẻ mặt thất bại.
Trì Tĩnh Tây vừa thấy tình hình này, anh ta tiến lên một bước, ngăn cản đường đi của Tiêu Mặc Đằng.
“Anh làm cái gì vậy?” Tiêu Mặc Đằng trầm giọng nói.
Ánh mắt Trì Tĩnh Tây sắc bén vài phần, lạnh lùng nói: “Anh Tiêu, tôi là cảnh sát, hôm nay lấy thân phận cảnh sát cảnh cáo anh, tốt nhất đừng quấy rầy Cố Hảo nữa, nếu không bị trị an bắt giữ, người mất mặt chính là anh.”
“Anh đang uy hϊếp tôi?” Tiêu Mặc Đằng lạnh lùng nói.
Trì Tĩnh Tây nhẹ nhàng cười: “Anh nói đúng thì chính là như thế!”
Tiêu Mặc Đằng nheo mắt, rất tức giận.
Cố Tiểu Trúc lại có chút kinh ngạc, Trì Tĩnh Tây là đang giúp cô ấy.
Vừa rồi Trì Tĩnh Tây như vậy, vô lại, còn rất đẹp trai.
Tiêu Mặc Đằng lạnh lùng nhìn Trì Tĩnh Tây, nắm tay bên người nắm chặt. “Anh nói như vậy, không sợ không làm được cảnh sát sao?”
Trì Tĩnh Tây híp mắt, quét mắt nhìn hai nắm tay bên người Tiêu Mặc Đằng, anh ta hơi nâng cằm lên, “Tại sao phải sợ? Không làm cảnh sát tôi cũng có thể chỉnh đốn anh, cảnh cáo anh, cách Cố Hảo xa một chút.”
“Anh thật sự quá xen vào chuyện của người khác.” Tiêu Mặc Đằng nắm chặt nắm tay, khớp xương phát ra âm thanh rắc rắc, rất có lực uy hϊếp.
“Thì sao?” Trì Tĩnh Tây rất có ý chọc giận Tiêu Mặc Đằng.
Tiểu Trúc nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: “Tiêu Mặc Đằng, anh ngang ngược cái gì mà ngang ngược?”
Tiêu Mặc Đằng căn bản không để ý tới Tiểu Trúc, dường như coi cô ấy là đứa trẻ vô cớ gây rối.
Trì Tĩnh Tây hơi mỉm cười với Tiêu Mặc Đằng: “Thế nào? Muốn ra tay?”
Tiêu Mặc Đằng do dự một lát, trầm giọng nói: “Anh muốn chọc giận tôi, muốn tôi ra tay.”
Trì Tĩnh Tây thấy anh ta đã nhìn thấu, chỉ mỉm cười, hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Nói vậy, anh liền có thể trực tiếp bắt giữ tôi, chụp cho tôi cái mũ tấn công cảnh sát.” Tiêu Mặc Đằng đoán được ý nghĩ của Trì Tĩnh Tây.
Cố Tiểu Trúc bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế, anh ta vừa rồi chọc giận Tiêu Mặc Đằng là ý này.
Cô ấy lại không nhìn ra, Tiểu Trúc hơi ảo não.
Trì Tĩnh Tây gật đầu: “Không tồi, anh còn coi như không ngốc, có thể đoán được, liền thức thời đi.”
Tiêu Mặc Đằng híp mắt, nhìn Trì Tĩnh Tây vài giây, anh ta quay đầu rời đi.
Anh ta nhanh chóng lái xe rời đi.
Tiểu Trúc nhìn xe anh ta đi xa, nhíu mày nói: “Cũng không biết sự cảnh cáo của anh dùng được không. Người như Tiêu Mặc Đằng luôn quấy rầy chị tôi, thật sự quá mức đáng giận.”
“Thân thủ của cô rõ ràng không phải đối thủ của anh ta.” Trì Tĩnh Tây chuyển mắt nhìn cô ấy, đúng trọng tâm nói: “Hôm nay anh ta rõ ràng nhường cô, nếu anh ta thật sự ra tay, cô sẽ có hại.”
Tiểu Trúc mếu máo, biết rõ là thật, còn tức giận không thôi. “Chỉ hận tôi học nghệ không tinh, thật muốn đánh anh ta.”
“Muốn học chút công phu quyền cước với tôi không?” Trì Tĩnh Tây nhìn cô ấy, hơi nhướng mày.
Tiểu Trúc sửng sốt, lập tức dùng ánh mắt phòng bị nhìn anh ta: “Anh có ý gì? Vì sao có lòng tốt như vậy?”
“Tại sao tôi không thể có lòng tốt như vậy?” Trì Tĩnh Tây hỏi ngược lại.
Tiểu Trúc nhíu mày. “Lòng tốt như vậy, làm người ta không thể không nghi ngờ động cơ của anh.”
“Ý của cô là tôi có ý đồ với cô?” Trì Tĩnh Tây nhìn cô ấy, cười hỏi.
“Đúng vậy, tôi thật sự cảm thấy, người ta không thể làm chuyện không có mục đích.”
“Đó chính là có ý đồ với cô.” Trì Tĩnh Tây liếc cô ấy một cái, nói: “Chị cô là bạn gái của anh em tốt Phong Dập Thần của tôi, về tình về lý tôi cũng ——”
“Đừng nhắc đến tên khốn kia.” Tiểu Trúc lập tức ngắt lời Trì Tĩnh Tây, lạnh lùng nói: “Về sau cũng không được nhắc đến.”
“Lại làm sao vậy?” Trì Tĩnh Tây rất kinh ngạc: “Thái độ này của cô có phải cần sửa lại không? Chị cô và Dập Thần rất tốt đẹp, cô lại nói cậu ấy như vậy. Nhỡ may về sau cậu ấy biến thành anh rể cô, cô ——”
“Không được nhắc đến anh ta.” Tiểu Trúc lại lạnh lùng ngắt lời anh ta nói.
Trì Tĩnh Tây thấy phản ứng của cô ấy mãnh liệt như thế, rất kinh ngạc: “Rốt cuộc có chuyện gì, sao lại thế này?”
“Anh hỏi anh em tốt của anh đi.” Tiểu Trúc không vui nói: “Đúng rồi, tôi cũng thanh minh một chút, anh ta là anh ta, anh là anh, tôi sẽ không giận chó đánh mèo với anh, cũng cảm ơn chuyện anh giúp tôi hòa giải tiền thuốc men.”
Trì Tĩnh Tây ngẩn ra, lập tức lấy thẻ ra, đưa cho cô ấy: “Đây là tiền thuốc men, mật mã là sáu số 6.”
Tiểu Trúc vẫn rất nghi hoặc: “Không phai anh nói có thủ tục phải làm sao?”
Trì Tĩnh Tây ngẩn ngơ, lập tức mỉm cười. “Là phải ký tên, tôi sốt ruột đi, không mang đến, nếu không tôi dẫn cô đến cục cảnh sát ký tên?”
Tiểu Trúc nắm thẻ trong tay, gật đầu: “Được, vậy phiền anh.”
Mãi đến khi ngồi lên xe, Tiểu Trúc mới nhận ra được hình như chỗ nào không quá thích hợp.