Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 225: Có dụng ý khác

Trái tim của Cố Hào như lỡ nhịp, cô vô ý thức đi về phía Phong Dập Thần.

Mới sáng sớm Phong Dập Thần đến cửa tòa soạn làm gì?

Khi cô nhìn thấy ý cười trên khuôn mặt của anh, thì cô liền cảm thấy rằng mình như một miếng thịt mỡ dâng lên miệng mèo, thật khủng bố.

Cố Hảo mím môi nói: "Sao mới sáng sớm anh đã đến đây rồi?"

Phong Dập Thần nhìn cô rồi lạnh nhạt nói: "Tôi không đến tìm em."

"Không phải tìm tôi sao?" Cố Hảo có chút kinh ngạc, cô gật đầu: "Vậy anh định tìm ai?"

"Tôi tìm chủ biên của em." Phong Dập Thần nói.

Cố Hảo nói: "Ồ, được, anh không đến đây để tìm tôi, thì tôi đi làm việc đây."

Cô đi thẳng qua chỗ Phong Dập Thần đứng, hoàn toàn không thèm để ý anh ta nữa.

Phong Dập Thần bị Cố Hảo bỏ qua như vậy thì suýt chút nữa tức phát điên.

"Đứng lại."

Cố Hảo đành phải quay lại nhìn anh ta rồi nói: "Không phải là anh muốn gặp chủ biên sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì vào trong chờ đi."

"Lâm Phương Hoa còn chưa đến." Phong Dập Thần nhìn đồng hồ: "Tòa soạn của em chưa có ai đến cả, em là người đầu tiên đến đấy."

"Ồ." Cố Hảo gật đầu: "Đúng là hôm nay tôi đến hơi sớm. Vậy thì đi thôi, anh vào trong cùng tôi đợi chủ biên."

"Thế còn nghe được." Phong Dập Thần liền theo cô vào trong tòa soạn.

Khi vào trong tòa soạn, Cố Hảo dặn anh ta: "Anh ngồi chờ ở đây nhé, chẳng mấy chốc là bà ấy đến."

Cô quay người cất túi xách của mình.

Phong Dập Thần lập tức bước đến chỗ cô, rồi ngồi xuống ghế của cô.

Khi Cố Hảo quay người lại, liền thấy anh ta ngồi vào vị trí của mình, cô nhìn anh ta, còn Phong Dập Thần cũng nhìn cô chằm chằm không nói một lời, ánh mắt của anh ta mang theo chút ý xấu.

Mà Cố Hảo thấy Phong Dập Thần như vậy, liền có chút không đồng ý hỏi: "Anh muốn tìm chủ biên để làm gì?"

Phong Dập Thần vẫn tiếp tục nhìn cô bằng đôi mắt sắc sảo: "Tối hôm qua em cúp điện thoại của tôi, mà giờ em còn có thái độ như vậy với tôi đó hả?"

Cố Hảo chớp chớp, cô không cảm thấy mình làm sai gì cả, liền mở miệng: "Tối qua tôi bận."

Phong Dập Thần nhàn nhạt liếc nhìn cô: "Em bận? Cũng phải, em gái của em là một đứa trẻ chưa cai sữa nên em bận là đúng rồi, em vừa làm cha vừa làm mẹ mà."

Giọng điệu này đúng là cay nghiệt.

Cố Hảo mím môi, đáy mắt lướt qua một chút không kiên nhẫn: "Đó là em gái của tôi."

Xác thực là cô vừa làm cha vừa làm mẹ, nhưng Tiểu Trúc chính là người mẹ thứ hai của Mặc Mặc, Tiểu Trúc đã giúp đỡ Cố Hảo nuôi nấng con mình.

Lại nhìn sang người đàn ông trước mặt này, đúng là một người thoải mái nhàn tản, không hay biết gì cả.

Cô liền bĩu môi nói: "Nếu anh vẫn tiếp tục nói đến chuyện này, thì tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa."

Phong Dập Thần định nói vài câu khó nghe nữa, nhưng anh lại đột nhiên nghĩ về những lời của Trì Tĩnh Tây, cho nên vừa mở miệng thì nội dung lại thay đổi: "Ừm, ý tôi là, sau này em gái của em cũng là em gái của tôi."

Cố Hảo kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt lúc này của cô giống như đang nhìn vào một người xa lạ, cô rất nghi ngờ về tính chân thật của câu nói này.

Thấy Cố Hảo không tin mình, Phong Dập Thần lại bắt đầu phát điên: "Ánh mắt này của em là có ý gì hả? Tôi thực sự muốn cùng em chăm sóc em gái em."

"Phong Dập Thần." Cố Hảo đứng đối diện với bàn làm việc của mình rồi nhìn anh, cô vẫn không quá tin tưởng nên muốn xác nhận lại: "Phong Dập Thần, ý của anh là gì?"

Phong Dập Thần hơi phiền muộn khẳng định: "Tôi nói nghiêm túc đó."

Cố Hảo cau mày nói: "Anh nói vậy khiến tôi khá ngạc nhiên, thành thật mà nói tôi không tin tưởng lắm."

Phong Dập Thần: "…"

Cố Hảo nói: "Có phải là anh trách em gái tôi, vì nó đã nói những lời không hay về anh. Anh muốn giáo huấn nó một trận nên mới nói vậy phải không?"

"Tôi là người nhỏ mọn như vậy sao?" Anh đến đây là để thể hiện bản thân, một lòng nghĩ cách giành được cảm tình của Cố Hảo, nhưng lại không nghĩ rằng mình bị nghi ngờ như vậy.

Cố Hảo gật đầu, nghiêm túc nói: "Đôi khi anh cũng là người lòng lạ hẹp hòi, có thù nhất định sẽ báo."

"Em…"

Cố Hảo khẽ mỉm cười: "Đừng thẹn quá thành giận, em gái tôi nói những lời không hay về anh, tôi xin lỗi, anh cũng đừng chấp nhặt với nó, được không?"

Phong Dập Thần cắn răng.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt anh bốc lên sự tức giận, đôi môi mím chặt, trông rất gợi cảm.

"Ai muốn trả đũa em gái của em, tôi đang muốn lấy lòng em đấy, em không nhận ra sao?"

Cố Hảo ngơ ngác gật đầu, rồi tự lẩm bẩm: "Đột nhiên lại tốt như vậy, không biết là có ý đồ gì không đây."

Phong Dập Thần: "…"

Anh ta thực sự oan uổng.

Chẳng lẽ trong lòng của Cố Hảo, hình tượng của mình là như vậy sao?

Bất kể thế nào anh ta cũng hy vọng rằng mình có thể hòa nhập vào cuộc sống của chị em họ, để đặt nền tảng cho bước tiếp theo.

Vậy mà người phụ nữ này lại nghĩ về anh ta như vậy.

Thực sự là oan uổng.

Cố Hảo thấy Phong Dập Thần không nói lời nào, cũng không tranh cãi, liền cười với anh ta, vậy mới nói, cô đã đoán đúng rồi.

Sắc mặt của Phong Dập Thần trầm xuống.

"Cố Hảo."

"Hả?"

"Điều tôi muốn chính là em, tôi chỉ muốn có em, nếu em bằng lòng, bây giờ tôi liền phác gục em ngay tại chỗ."

Mặt Cố Hảo lập tức đỏ bừng, cô thấp giọng hờn dỗi: "Đây là tòa soạn báo, anh đang nói gì vậy?"

Phong Dập Thần nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói có chút chán nản: "Thôi, dù sao thì trong lòng em cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp về tôi, tôi cần gì phải suy nghĩ tìm cách thay đổi nó chứ?"

Cố Hảo chần chừ nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu: "Anh muốn nói gì?"

Lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân.

Cố Hảo và Phong Dập Thần đồng thời nhìn về phía cửa, sau đó hai người liền nhìn thấy người tới là Đỗ Cường. Khi anh ta vừa thấy Cố Hảo, thì ngay lập tức mỉm cười và chào hỏi: "Cố Hảo, hôm nay cô đến sớm vậy?"

"Ừm, Đỗ Cường anh tới rồi."

"À, đúng rồi, hôm qua trong cuộc họp chủ biên nói rằng cô đã gặp phải người xấu trong lúc phỏng vấn, nên bà ấy đã gửi đơn tổ cáo, kiện tên xấu xa có thái độ cợt nhả với cô ra tòa đó."

Cố Hảo ngẩn ra, Lâm Phương Hoa không nói với cô về chuyện này.

Đỗ Cường nhanh chóng bước đến gần, nhưng sau khi anh ta thấy Phong Dập Thần đang ngồi ở vị trí của Cố Hảo, thì anh ta bị dọa giật nảy mình.

"Phong, ngài Phong?"

Phong Dập Thần liếc mắt nhìn anh ta nhưng không nói chuyện.

Đỗ Cường đón nhận ánh mắt sắc bén của Phong Dập Thần, liền run cầm cập, nhanh chóng chuồn về chỗ ngồi của mình.

Nhưng vừa ngồi xuống, thì Đỗ Cường lại cảm thấy như mình ngồi trên bàn chông, anh ta vội vàng bước tới, lúng túng nói với Cố Hảo: "Tôi, tôi đi vệ sinh đã."

Phong Dập Thần lạnh lùng nói: "Anh đi vệ sinh mà còn phải báo cáo với Cố Hảo sao? Cô ấy là cấp trên của anh sao?"

Đỗ Cường càng lúng túng.

Không phải là anh ta ngại bầu không khí tẻ ngắt này sao?

Cố Hảo lập tức lên tiếng: "Phong Dập Thần."

Phong Dập Thần không khách khí hừ một tiếng.

Tất cả những người đàn ông có ý đồ tiếp cận với Cố Hảo, anh ta đều phải ra tay diệt trừ ý tưởng của họ ngay từ đầu, tuyệt đối không thể cho người khác có cơ hội lại gần Cố Hảo.

Đỗ Cường nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh.

Cố Hảo muốn nói vài câu, nhưng lúc này Lâm Phương Hoa đã đến.

Vừa nhìn thấy Phong Dập Thần, Lâm Phương Hoa liền nói: “Anh Phong, anh đến thật sao."

"Tất nhiên." Phong Dập Thần từ từ đứng dậy.

Lâm Phương Hoa đứng đó nhìn họ, rồi nói: “Vậy chúng ta đến phòng họp nói chuyện, hay đến phòng tôi?

"Đến phòng họp đi." Phong Dập Thần.

"Được rồi, Cố Hảo, cô mang máy tính và giấy tờ vào phòng họp luôn đi, đừng để anh Phong phải chờ."

"Tôi cũng phải tham gia sao?"

“Tất nhiên rồi, đây là công việc.” Lâm Phương Hoa nói.

Cố Hảo lặng lẽ liếc về phía Phong Dập Thần, liền thấy anh ta đã bày ra vẻ mặt giải quyết việc chung.

Cô liền lẩm bẩm trong lòng, chắc chắn là anh ta cố ý, nói là đến tòa soạn để tìm chủ biên, nhưng e rằng mục đích chính không phải vậy mà có dụng ý khác.