Câu nói của Lâm Phương Hoa hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của Cố Hảo đối với bà ta, cũng phá vỡ đi tam quan của Cố Hảo.
Cô không nghĩ tới tổng biên tập Lâm lại là một người phụ nữ thẳng thắn như vậy, lại còn mê nhan sắc.
Cố Hảo trừng to hai mắt, ánh mắt khó mà tin được nhìn Lâm Phương Hoa.
Lâm Phương Hoa cười nhẹ, nhìn vẻ mặt Cố Hảo như vậy, biết mình đã dọa cô gái này rồi.
Bà ta hơi trầm ngâm, nói: “Dọa cô rồi sao?”
“Có một chút.” Cố Hảo thành thật thừa nhận: “Chỉ là tôi không nghĩ tới tổng biên tập Lâm lại nói như thế.”
“Có là gì? Đều là nói thật.” Lâm Phương Hoa cười nói: “Có người sống cả một đời, càng sống càng nhát gan, có người lại không phải thế, càng sống càng gan dạ, tôi vừa vặn lại là người gan dạ trong số ít người đó.”
“Nhìn ra rồi.” Cố Hảo cảm thán trong lòng.
“Người mà không dám nói sự thật vậy sống còn ý nghĩa gì nữa.”
Cố Hảo cảm động: “Nhưng mà tổng biên tập, đây không phải chỉ là chuyện ngủ một lần mà còn rất nhiều chuyện đó.”
“Không phải chuyện ngủ vậy càng không có chuyện rồi.” Lâm Phương Hoa thản nhiên nói: “Theo tôi những cái khác đều không có chuyện gì. Đàn ông nếu không đồng ý ngủ cùng cô, vậy đó thật sự là không có hứng thú rồi.”
Cố Hảo giương mắt nhìn, một lần nữa bị phá vỡ tam quan: “Tổng biên tập cũng dám nói vậy à?”
Mặt cô đỏ hết cả lên rồi.
Lâm Phương Hoa cười cười: “Đàn ông và phụ nữ chỉ có chuyện đó thôi, chuyện đó tốt thì cái gì cũng tốt, chuyện đó không tốt thì cái gì cũng không tốt.”
Cố Hảo nháy mắt, há miệng, vậy mà lời phản bác cũng không nói ra được.
Lời của Lâm Phương Hoa nói không phải không có đạo lý.
“Giữa nam và nữ chỉ cần có cảm tình tốt thì cái gì cũng tốt, tất cả mọi chuyện đều phải bàn bạc với nhau, nếu như không đủ ân ái thì cuộc sống vợ chồng cũng không tốt, tan vỡ chỉ là chuyện sớm muộn thôi.” Lâm Phương Hoa thở dài một hơi, dường như có chút buồn bã.
Trong lòng Cố Hảo như bị đình trệ, thật ra bà ta chỉ mới 50 tuổi, đời người sau này còn rất dài.
Cô cũng nói: “Tổng biên tập, cô bây giờ như vậy, chi bằng tìm một người đàn ông đi.”
“Không kết hôn nữa, trở về tôi sẽ tìm một “tiểu bạch kiểm” phục vụ mình, kết hôn giống như đeo xiềng xích cho bản thân vậy.”
Cố Hảo sửng sốt nhìn Lâm Phương Hoa, ngược lại là không biết nên tiếp lời như thế nào.
Có lẽ ý thức được bản thân đã nói hơi nhiều, Lâm Phương Hoa nói: “Cô và tôi không giống nhau, cô còn trẻ, hôn nhân thì nhất định phải trải qua, không trải qua hôn nhân thì đời người như đi không một chuyến, không cần thiết phải lo lắng nhiều.”
Cố Hảo hơi ngẩn ra.
“Thật ra Cố Hảo à, con người thật sự một giây sau sẽ gặp phải chuyện gì đâu, tôi nghĩ tôi nói đúng, gặp người tốt, cùng nhau yêu thương, dù cho không kết hôn cũng nên dũng cảm một chút.”
Cố Hảo suy nghĩ, cười cười: “Nghe cô nói tôi cũng đã rộn rạo một chút rồi.”
Chỉ là nghĩ tới Phong Dập Thần làm mình nhục nhã thì trong lòng lại không có cách nào bình tĩnh.
Lâm Phương Hoa cười lên: “Tôi rất vui, lời nói của tôi cũng không uổng phí.”
Cố Hảo lại nói: “Thật ra tôi cũng không biết kết cục sẽ như thế nào, tôi chỉ là không thích bị người khác làm nhục và khinh thường.”
“Cố Hảo.” Lâm Phương Hoa không nhanh không chậm nói: “Chúng ta là người săn tin, có điều đó thì cô cảm thấy sẽ thế nào?”
Cố Hảo sửng sốt, nói: “Không giống nhau, tính cách, hoàn cảnh, gia giáo đều không giống nhau, hơn nữa còn có người xấu ở cùng.”
“Cũng coi thường cô à?” Lâm Phương Hoa nói thẳng.
Cố Hảo gật đầu, cười cười, nói: “Đúng.”
Lâm Phương Hoa đứng dậy, rót trà, rót vào cái ly ở trên bàn rồi đưa cho Cố Hảo.
“Cảm ơn.” Cố Hảo bưng lên, uống một ngụm.
Khóe môi Lâm Phương Hoa tràn ra một nụ cười: “Bọn họ coi thường cô, cô cũng đi phỏng vấn, cũng không thể vì bọn họ coi thường cô mà cô không đi phỏng vấn nữa, có phải không?”
Cố Hảo á khẩu không trả lời được.
“Nếu như cô xem cái tên Phong Dập Thần thối tha đó là đối tượng phỏng vấn, vậy có phải là dễ đối phó hơn nhiều rồi không?”
Cố Hảo: “.”
Nói vậy hình như cũng rất có lý.
Độ cong trên khóe môi Lâm Phương Hoa ngày càng sâu: “Nhất thời thì không có mục đích yêu nhau kết hôn, cũng không thấy được kết cục cuối cùng, mà cô có thể vừa vặn không có mục đích nhưng ngược lại sự việc có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Lần này, Cố Hảo thật sự hoảng.
Lần thứ hai cô cảm thấy Lâm Phương Hoa là một người phụ nữ rất cao thâm.
Đạo lý này, bà ta thật thấu đáo.
Co thật sự cảm thấy bản thân đã biết được tổng biên tập Lâm là một điều may mắn.
“Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những điều đó, đó là những cảm ngộ về cuộc sống của cô, tôi nghe đã hiểu rồi. Cô chịu chia sẻ những chuyện này với tôi, thật sự tôi rất hạnh phúc.” Cố Hảo cảm thán từ tận đáy lòng: “Cảm ơn cô, tổng biên tập Lâm.”
“Hy vọng cô sẽ tốt đẹp.” Lâm Phương Hoa cười vô cùng chân thành.
Cố Hảo gật đầu. “Cùng nhau nỗ lực.”
Hai người nhìn nhau cười.
“Được rồi, lấy lại tinh thần đi làm việc đi.” Lâm Phương Hoa cười khích lệ cô.
“Yên tâm, sẽ không chậm trễ công việc đâu.”
Cố Hảo đi từ văn phòng ra, đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, lúc đó điện thoại vang lên.
Cô nhìn thấy số điện thoại xa lạ, nhấc máy.
“Alô, cho hỏi là ai?”
“Là tôi.” Bên kia truyền tới một giọng nam trầm thấp, khàn khàn như có từ tính, quen thuộc mà xa lạ, sau đó nói một câu: “Người đàn ông của cô.”
Cố Hảo không nói gì, người đàn ông này, có phải quá tự cho mình là đúng rồi không?”
Cô cố tình không theo ý anh, trực tiếp nói: “Xin lỗi, tôi có rất nhiều đàn ông, không nhớ ra anh là người nào?”
Khóe môi Phong Dập Thần phía bên kia cong lên, có chút tức giận, nhưng vẫn lo Cố Hảo sẽ cúp điện thoại.
“Tôi là Phong Dập Thần.” Anh tự giới thiệu.
“Có chuyện gì sao?” Cô lạnh giọng nói.
“Hẹn cô.” Anh nói: “Nể mặt không?”
“Anh lại đùa giỡn tôi à?” Cố Hảo trực tiếp trào phúng nói.
Phong Dập Thần hít một hơi, nhịp thở cũng trầm xuống. “Cố Hảo, người phụ nữ này có cần phải nói thẳng ra vậy không.”
“Tôi chính là tôi.” Có Hảo nói thẳng: “Anh thích sao thì tùy.”
Nói xong cô liền cúp điện thoại.
Trong lòng oán hận anh một trận, dễ chịu hơn rất nhiều.
Điện thoại lại điện tới, cô không chú ý, không bắt máy, tiếp tục làm việc, không muốn lãng phí thời gian.
Sau đó, Cố Hảo làm việc, tâm tình lại tốt, cô rất bận, cũng không nhìn điện thoại.
4 giờ rưỡi, cô nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa là đến giờ rước con, không thể quên thời gian.
Phong Dập Thần điện hai cuộc điện thoại nhưng cô đều không nghe, anh cũng rất buồn bực nhưng công việc lại gấp.
“Chủ tịch, lễ cắt băng sắp bắt đầu rồi.” Lương Thần báo cáo: “Lộ trình của chúng ta chỉ có 20 phút, nếu bị kẹt xe thì có thể không tới kịp.”
Phong Dập Thần quét mắt nhìn anh, lạnh giọng nói: “Lập tức đi liền.”
Anh mau chóng xuống lầu.
Hai người chạy xe như bay trên đường, đi thẳng đến nơi diễn ra lễ cắt băng.
Lúc tới đó dường như đã bắt đầu rồi.
Phong Dập Thần vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về anh.
“Oa, là Phong Dập Thần.” Cô gái đứng bên cạnh Cố Tiểu Trúc kích động hô lên.
Tiểu Trúc cũng kinh ngạc, đó không phải là Phong Dập Thần sao?
Chẳng lẽ Phong Dập Thần tham dự lễ cắt băng này ư?
Cô ấy nhìn thấy bóng dáng cao lớn đi tới, đi đến đâu cũng đều là tiếng nữ sinh kinh hô.
“Thật là đẹp trai, người thật so với trên báo còn đẹp hơn gấp trăm lần.”