Cố Hảo bị anh vác lên, ném lên giường. Cô nhìn anh đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống cô. Tư thế giống như quân vương, mà cô giống như một cống phẩm, không có chút tôn nghiêm nào.
Cô chỉ cảm thấy bị châm chọc và chua xót.
Phong Dập Thần đặt cô lên giường, nhìn dáng vẻ quyết tuyệt giống như lên máy chém của cô, anh nhíu chặt mày, cô không muốn như vậy sao?
Anh đứng thẳng người, chuyển tầm mắt ra xa.
Anh cũng không nói gì, mà đang suy tư gì đó.
Cố Hảo cũng không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn anh có thêm một tia khinh thường: Có cái gì vui, chỉ là một tên đàn ông tϊиɧ ŧяùиɠ xông não, giống như những người phàm tục khác.
Anh nhìn vào mắt cô, “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Cố Hảo nghe thấy thì sửng sốt.
Phong Dập Thần cũng không giải thích, chỉ là khuôn mặt tuấn tú căng chặt. Anh cầm lấy áo khoác của mình, quay người đi ra ngoài.
Anh mở cửa.
Thân hình anh đi ra ngoài.
Cố Hảo ngây người, cứ đi như vậy?
Anh hình như rất tức giận, vẻ mặt giống như người sống chớ tới gần.
Cố Hảo bĩu môi, cau mày nói, “Hừ, đi rồi thì càng tốt, tôi phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Đứng bên cửa, Phong Dập Thần đứng ở đó, vẻ mặt thâm trầm.
Anh nghe được lời Cố Hảo nói.
Thật sự cô muốn anh đi.
Chẳng lẽ anh không được hoan nghênh như vậy sao?
Anh hơi cứng lại, khóe môi không khỏi nở nụ cười khổ.
Người phụ nữ này thật là, phụ nữ trên đời này cũng giống như cô, không thích anh đi.
Phong Dập Thần nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, anh quay người xuống lầu.
Vừa đi ngang qua trạm y tá.
Tất cả y tá ở trạm y tá đều liếc mắt nhìn anh một cái, tất cả đều đột nhiên cúi đầu xuống, sau đó lại trộm ngước mắt lên, tư thế giống như có chuyện muốn nói.
Phong Dập Thần nhíu chặt mày kiếm, đi qua trạm y tá.
“Anh Phong!” Vương Hồng đi ra từ trạm y tá.
Nghe thấy có người gọi, Phong Dập Thần dừng lại, ngước mắt nhìn cô ta, sắc mặt lạnh nhạt, cũng không lên tiếng.
Vương Hồng thấy anh lạnh nhạt như thế, cô ta mím môi, hơi bối rối: “Anh Phong, những lời vừa rồi cô Cố nói.”
Cô ta xấu hổ không dám nói tiếp, cho rằng Phong Dập Thần nghe hiểu.
Phong Dập Thần nhướng mày, ngữ điệu lạnh nhạt: “Là thật.”
Vương Hồng ngây người, mở lớn đôi mắt: “Anh Phong, cô ấy ——”
Phong Dập Thần nhìn cô ta nói: “Cô có ý thì có thể đi tìm cô ấy.”
“Á?” Vương Hồng lắc đầu: “Không không, anh Phong, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải loại phụ nữ đó.”
“Có khác nhau sao?” Phong Dập Thần lạnh nhạt hỏi lại, nhìn Vương Hồng, trầm giọng nói: “Có liên quan đến tôi sao?”
Cô ta ngây người, mở lớn đôi mắt, đáy mắt đều là kinh ngạc.
Anh quay người rời đi, không nói một câu.
Vương Hồng nhìn thân hình cao lớn của anh lạnh nhạt quay người, hoàn toàn không để ý tới cô ta. Cô ta lập tức cảm thấy tổn thương, nhìn bóng dáng cao lớn của Phong Dập Thần rời đi, chỉ có thể giữ lại toàn bộ sự hâm mộ ở lại đáy mắt.
Người đàn ông như vậy đã được chú định là sẽ không để ý đến những cô gái nhỏ bé như các cô.
Cố Hảo ngủ một giấc hai tiếng, ngủ rất ngon lành. Cô là bị âm thanh kêu trong bụng làm cho tỉnh giấc.
Vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy người đàn ông ngồi trước mặt.
Cô hoảng sợ, xoa nhẹ đôi mắt, đối diện là khuôn mặt lạnh như băng của Phong Dập Thần.
“Anh, sao anh lại quay lại rồi?” Cô kinh ngạc nói: “Anh nhanh đi đi.”
Thật là muốn hung hăng bóp chết người phụ nữ này.
Không biết tốt xấu.
Ánh mắt sâu thẳm của Phong Dập Thần nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp vẫn còn buồn ngủ ở trước mặt.
“Tôi đi rồi, ai đưa đồ ăn cho cô?”
Cố Hảo sửng sốt, theo bản năng nhìn quanh bốn phía, cô hình như ngửi thấy hương thơm của đồ ăn.
Có mùi hương của bánh bao.
Cô ngược lại không ngờ Phong Dập Thần sẽ đưa cơm tới cho cô.
Cô mím môi, xuống giường, cũng không nhìn anh.
Thấy Cố Hảo không để ý tới mình, Phong Dập Thần nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: “Đi đâu?”
“Đi WC.”
Phong Dập Thần nhăn mày lại, cũng không nói lời nào.
Cố Hảo đi WC, rút kinh nghiệm lần trước, lần này cô vào cửa liền khóa lại trước.
Cô ở toilet ngây người trong chốc lát, rửa mặt xong. Lúc đi ra, Phong Dập Thần đã mở đồ ăn ra.
Cô liếc mắt một cái, là bánh bao nhỏ cô thích, còn có cháo gạo kê, ngoài ra còn có mấy món ăn tinh xảo khác.
Thật là mùi hương đồ ăn mê người.
Cô đi tới, trực tiếp nhón một cái nhét vào trong miệng.
Phong Dập Thần thấy cô cũng không khách khí, không khỏi nói: “Tôi còn tưởng rằng cô không muốn ăn.”
“Sao lại không ăn?” Cô cầm bánh bao, hỏi ngược lại: “Tôi không ăn đồ ăn, vậy không phải đồ ngốc?”
“Đây là tôi mua.” Anh nói.
“Vậy thì sao?” Cô nuốt một miếng bánh bao nhỏ, sau đó cầm lên, nhìn anh, nói: “Anh mua tới đây, không phải muốn cho tôi ăn sao? Nếu là cho tôi, thì anh nói nhảm như vậy làm gì? Nói quá nhiều không phải là làm kiêu sao?"
Phong Dập Thần bị nói đến mức sửng sốt.
Cố Hảo nhét một cái vào miệng, ăn một cách thích thú.
Thấy cô ăn ngon như vậy, anh cũng thấy đói bụng.
Chờ đến khi cô lại cầm lên một cái, anh túm lấy cổ tay của cô.
“Làm gì vậy?” Cố Hảo khẩn trương nhìn anh, hỏi ngược lại.
Phong Dập Thần nhìn bánh bao trong tay cô, lại nhìn cô, lúc này anh mới nói: “Tôi cũng chưa ăn cơm trưa.”
Nói xong, anh kéo tay cô, nhét bánh bao trong tay cô vào trong miệng mình.
“Anh muốn ăn thì tự lấy.” Cô kêu la: “Sao lại bắt tôi đút?”
Phong Dập Thần liếc cô một cái, biểu cảm nghiêm túc: “Người phụ nữ như cô có lương tâm hay không?”
“Là tự anh mua, cần gì làm ra vẻ đòi nhân tình?” Cố Hảo cũng nghiêm túc nói: “Huống chi, anh giúp tôi, tôi ghi tạc trong lòng, vốn dĩ rất tốt rồi, nhưng anh vừa mở miệng như vậy, tôi liền cảm thấy người như anh rất so đo. Anh nói xem một người đàn ông như anh cần gì so đo như thế?”
Phong Dập Thần cắn chặt răng, tận lực chịu đựng không bóp chết người phụ nữ này.
“Tôi chết đói rồi, đĩa này là của tôi, anh ăn cái kia đi.” Cố Hảo ôm đĩa đến mép giường ngồi xuống, ngồi xếp bằng, nghiêm túc ăn.
Phong Dập Thần cầm một đĩa khác, nói: “Ăn cho tốt, ăn no đi, rồi ngủ tiếp một buổi chiều. Buổi tối cô còn có nhiều thể lực phải tiêu hao, ban ngày cô không vui, buổi tối tôi có thể kéo dài thời gian càng lâu hơn.”
Cố Hảo ngây người, lập tức cảm thấy bánh bao không còn mùi vị gì nữa.
Buổi tối anh còn muốn chỉnh đốn cô?
“Sao không ăn nữa?” Phong Dập Thần nhìn cô mỉm cười: “Không phải nói rất đói bụng sao? Nhanh ăn đi.”
Cố Hảo nhìn bánh bao nhỏ trắng trẻo mập mạp, cầm lấy một cái, nhét vào trong miệng. Cô hung hăng cắn một miếng, giống như là cắn Phong Dập Thần, hận không thể cắn chết anh.
Thấy cô ăn nghiến răng nghiến lợi, tâm trạng của Phong Dập Thần rất tốt.
Ăn xong cơm trưa.
Cố Hảo cảm thấy rất no, cô nằm trên giường, lại buồn ngủ rồi.
Cô cũng không quan tâm Phong Dập Thần nữa, lại đi vào giấc ngủ.
Phong Dập Thần nhìn cô, sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài.
Anh từ thang máy trong phòng bệnh đi xuống lầu, chuẩn bị đi đến bãi đậu xe thì đột nhiên có một giọng nữ truyền đến.
“Anh Phong.”
Phong Dập Thần nhăn mày lại, nhìn về phía người tới.
Chỉ thấy Cố Mỹ đã đi tới, trên mặt cô ta mang theo ý cười nhạt: “Có thể chậm trễ vài phút của anh không.”