Cố Hảo quẫn bách, vẻ mặt kinh ngạc: “Tôi vì thuận theo anh mới như vậy khi nào?”
Cô căn bản là bởi vì đã chuẩn bị ngủ thay áo ngủ, kết quả anh muốn gặp. Cô xuống dưới là cho rằng gặp mặt là xong, nào ngờ anh sẽ như thế.
Cố Hảo quẫn bách đến mặt đỏ tai hồng, kêu gào không thừa nhận: “Người như anh thật là quá, quá.”
Cô vừa quẫn liền quên mất dùng từ, trong lúc nhất thời không thể nghĩ được hình dung anh như thế nào.
“Tôi chỉ là quá muốn như vậy.” Giọng anh càng thêm từ tính.
Cố Hảo cắn răng: “Anh nói chuyện không giữ lời.”
Người đàn ông dựa vào ghế to rộng phía sau, vẫn cao hơn chút so với cô, vẫn là lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống cô.
Trên khuôn mặt tuấn tú của anh có một sự quyến rũ, đôi mắt anh hơi nheo lại, bên trong là con ngươi đen như mực, mang theo sự dụ dỗ.
Cố Hảo ngước mắt lên trừng anh, nhưng khi bị khuôn mặt đẹp trai phong thái tài hoa như vậy nhìn chằm chằm, cô không thể nói ra lời kháng nghị.
Sự phong tình của anh mê đảo cô, cô thừa nhận mình chính là nhan khống (*).
(*) Nhan khống: Cuồng nhan sắc đẹp.
Khuôn mặt tuấn tú này thật sự khiến người nhìn thoải mái.
Nhất là trong màn đêm yên tĩnh này, xung quanh vô cùng yên tĩnh, hai người họ giống như người hẹn hò lúc đêm khuya, ở đây làm chuyện khiến người ta đỏ mặt.
“Là cô quá mê người.” Giọng nói khàn khàn của Phong Dập Thần tựa như tiếng đàn cello ở trong bóng đêm, nghe khiến người ta mang thai.
Cố Hảo bị nói như vậy lại cúi đầu, “Tôi lại không phải đồ ăn.”
Phong Dập Thần nhếch khóe môi, nhếch lên một độ cung sung sướиɠ: “Cô còn ngon hơn đồ ăn. Đồ ăn gì thì dạ dày của tôi cũng có thể tiêu hóa, người của tôi lại không được.”
“Ai biết có phải lời anh nói là thậy hay không.” Cố Hảo nhíu mày đẹp, phản bác nói: “Đàn ông đều là miệng lưỡi trơn tru, không thể quá tin tưởng.”
Cô nói, chọc cười anh, “Không phải cô chỉ bị Tiếu Mặc Đằng làm tổn thương thôi sao? Chỉ như vậy mà đã không tín nhiệm đàn ông rồi?”
“Đừng nhắc đến loại người đó.” Cố Hảo nói thẳng: “Ngán.”
Nói xong, cô bĩu môi, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. Cô thật sự không muốn nhắc tới Tiếu Mặc Đằng.
Phong Dập Thần nhìn sắc mặc của cô, khóe miệng anh cười tươi hơn: “Cho dù như thế nào, lời này của cô đã lấy lòng tôi, tôi rất cao hứng.”
Tay của Cố Hảo lơ đãng mà đặt ở trên vai anh, dựa vào phía trước, mặt dán ở vị trí trái tim anh.
“Tôi thật sự phải về nhà, quá muộn rồi.” Cô ngáp một cái, ngược lại rất thả lỏng, có lẽ là nguyên nhân ở trong lòng anh, biết anh sẽ không thật sự thương tổn mình, nên cô liền hoàn toàn thả lỏng.
“Về nhà?” Anh nhướng mày: “Tôi còn chưa bắt đầu.”
“Tay anh đã không nghiêm túc rồi.” Cô oán giận nói, đối với cái tay đặt trên eo mình, lực đạo có chút chặt.
“Tay của tôi vẫn luôn đặt ở chỗ này.” Anh thản nhiên mở miệng nói, trong giọng nói có thêm một tia khắc chế.
Cố Hảo run rẩy, sợ tới mức lập tức liền ngồi thẳng người, giương mắt nhìn anh, độ ấm trong mắt cũng theo đó tăng lên.
“Phong Dập Thần.”
Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, nhìn dáng vẻ cô nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: “Dáng vẻ em tức giận rất đẹp.”
“Anh ——” Cô đã rất ngại rồi, đây là khen sao?
“Khó kìm lòng nổi.” Anh nhìn chằm chằm đôi mắt cô, không chớp mắt nhìn chăm chú cô, ngọn lửa trong mắt có thể đốt người.
“Nhưng quá muộn rồi.” Cô cũng nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh đã đồng ý với tôi chỉ gặp mặt, anh đang lừa tôi.”
“Lúc ấy, tôi nói là thật, hiện tại nói cũng là thật.” Anh không hề chớp mắt nhìn cô, “Tất cả đều là tùy tâm.”
“Đây là lý luận vớ vẩn.”
“Trách em quá đáng yêu!” Anh nghiền ngẫm nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, lại cúi đầu, ánh mắt anh càng ngày càng nhiệt, đột nhiên liền thưởng thức cô.
Nửa giờ sau.
Cố Hảo liền hoàn toàn không còn sức lực.
Quả thực là ma thú.
Cô nằm liệt trên ghế, ngước mắt cũng không muốn động một chút, nhìn anh đắp áo gió lên cho cô, cúi đầu nghiền ngẫm nhìn cô.
“Nửa giờ.” Phong Dập Thần nhìn đồng hồ của mình, hít vào một hơi: “Tuân thủ nghiêm ngặt thời gian, nhanh hơn chút, nhưng nhìn dáng vẻ của cô, chắc là hiệu quả không tồi.”
“Mới không phải.” Cô vô lực thấp giọng cãi.
Phong Dập Thần mỉm cười, “Tôi đi lái xe.”
“Nhanh đưa tôi trở về.” Cố Hảo lầu bầu thúc giục.
“Cùng tôi trở về, thế nào?” Anh mở miệng hỏi.
“Không muốn.” Cô lắc đầu: “Tôi phải về nhà ngủ.”
Cô thật sự mệt chết rồi, không ngờ nửa giờ còn tra tấn người hơn ba lần.
Đây giống như chạy sức bền và chạy nước rút, đều là chạy, nhưng hiệu quả mệt như nhau, thậm chí sau khi chạy nước rút xong, một chút sức lực cũng không còn.
Xe lại tiếp tục được lại, chuẩn bị về tiểu khu Tuệ Hải.
Cố Hảo hơi hòa hoãn lại, bữa cơm buổi tối kia gần giống như một trò cười.
“Tôi hơi đói.” Cô lầu bầu: “Giờ này chắc không còn bán đồ.”
Phong Dập Thần nhăn mày, anh nhìn phía trước, lái xe qua. Sau khi dừng lại, anh xuống xe, ném cho cô một câu: “Chờ chút.”
Cố Hảo nhìn ngoài cửa sổ xe, là nhà ăn 24 giờ.
Cô ngồi dậy, nhìn thân hình cao lớn của anh vào nhà ăn. Anh mặc áo sơ mi, quần tây, có chút nhăn, kết quả của cuộc vận động trước đó.
Ngay cả như vậy, thân hình cao lớn cũng không chật vật, vẫn khí chất lớn lao, vô cùng tự phụ như cũ.
Hơn mười phút sau, trong tay anh cầm theo một cái hộp lớn, cơm hộp đóng gói thoạt nhìn đủ đồ ăn.
Mở cửa xe, anh đặt hộp cơm vào trong xe.
Cố Hảo giương mắt nhìn anh, trong lòng cô thấy ấm áp.
Phong Dập Thần lại lái xe đi về phía trước, nhanh chóng tới Tuệ Hải.
Sau khi xe dừng lại, anh xuống xe, chui vào phía sau xe.
“Muốn tôi đi lên cũng cô không?” Anh lại mở miệng.
“Không cần.” Cô lập tức lắc đầu: “Em tôi ở đây.”
Hơn nữa Mặc Mặc cũng ở đây.
“Nhưng tôi muốn ngủ với cô.” Anh nói.
Cố Hảo ngẩn ra, cô sửa sang lại quần áo, tròng áo gió lên người, lại nhìn anh. Cô có chút kích động. “Anh Phong, anh lại nói chuyện không tính toán gì hết rồi.”
Anh túm lấy cổ tay cô, đột nhiên kéo cô vào lòng mình, tiến đến gần khuôn mặt nhỏ của cô, gằn từng chữ: “Còn nói nữa là tôi không khách khí đâu.”
Cố Hảo hít vào một hơi, đôi tay ôm lấy eo anh, cười nói: “Được rồi, ngoan, tôi thật sự mệt chết rồi. Anh không thể vừa khai trai liền ăn sạch thịt chứ? Cẩn thận về sau không có mà ăn.”
“Không ăn thịt, ăn cô.” Anh giam giữ cô trong ngực, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, có ý chỉ: “Em đẹp đến mức nhìn đã thấy no rồi, cần gì thịt khác?”
Tại cửa xe, cô cứ bị anh giam trong ngực như vậy, tay cô cũng ôm eo anh, anh không buông ra, cô liền hết cách.
Tay Cố Hảo cào eo anh, rất rắn chắc, cô liền lung tung sờ soạng mấy cái: “Anh còn không buông tôi ra đi, thật sự quá muộn rồi.”
“Cô còn sờ nữa, hoặc là tôi cùng cô đi vào nhà cô, hoặc là cô theo tôi về nhà tôi ngủ.”
Tay Cố Hảo cứng đờ, lập tức dừng lại.
Cô muốn đẩy ra.
Anh ấn cô xuống, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh nóng tới mu bàn tay cô.
Cô cứng đờ, lại chôn mặt trên người anh, nhỏ giọng nói: “Tôi sai rồi, anh cũng không nên lăn qua lộn lại nữa.”