Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 125: Sự kiện chiếc quần

Cố Hảo kinh ngạc nhìn tên nhóc, sao nghe ra đều cảm thấy lời này của con trai có hàm ý rõ ràng vậy.

Cô nhếch môi, chột dạ cười: “Còn chưa biết có phải hay không đâu.”

Ánh mắt Cố Tiêu Mặc chợt lóe lên: “Không sao, mami, rất nhanh sẽ biết kết quả.”

“Ừ.”

“Chị, chị đây là ——” Cố Tiểu Trúc đi ra từ phòng bếp, bưng một khay đồ ăn, vừa nhìn thấy Cố Hảo chật vật như vậy, rất kinh ngạc nói: “Có phải chị bị tên háo sắc nào bắt nạt hay không?”

“Dì út, chắc là không phải tên háo sắc nào đâu, là người cha mập mờ kia.”

Cố Tiểu Trúc đứng đối diện chị Cố Hảo, do dự hỏi: “Phải không?”

“Không phải như hai người nghĩ đâu. Dù sao chị cũng không nói rõ được, ăn cơm thôi, chị đói chết mất.” Cố Hảo vừa vào cửa thì bụng đói liền kêu vang lên, chỉ muốn ăn gì đó, đấu với Phong Dập Thần, quá tiêu hao trí óc và thể lực.

Trở về lại gặp phải đôi vợ chồng kỳ lạ kia, thật sự quá mệt mỏi.

“Xào thêm một đĩa rau, cơm cũng chín rồi, em lập tức đi làm.” Cố Tiểu Trúc rất cần mẫn, giống như Tiểu Yến Tử qua lại không ngớt trong phòng bếp.

Cố Hảo nói: “Chị đi tắm rửa, thay quần áo.”

Cố Tiêu Mặc đi theo vào phòng bếp, đứng ở cửa.

Cố Tiểu Trúc quay đầu lại liếc cậu bé một cái: “Mặc Mặc, làm sao vậy?”

“Dì út, mami con hình như bị người cha mập mờ kia ăn rất mạnh mẽ.” Vẻ mặt của Cố Tiêu Mặc không cam lòng: “Nhìn có chút chật vật.”

Cố Tiểu Trúc ngẩn ngơ, nhìn biểu cảm không tương xứng với khuôn mặt non nớt của cháu trai, cô ấy thở dài: “Cháu không cần lo lắng, mẹ cháu là người trưởng thành, biết cách bảo vệ bản thân.”

“Nếu biết cách bảo vệ bản thân, có thể cầm theo chiếc quần trở về sao?”

Cố Tiểu Trúc ngây ngốc nhìn cháu trai: “Mặc Mặc, hình như cháu nói đúng.”

“Chờ chút nữa chúng ta phải nói với mami.”

“Ừ, hoàn toàn cần thiết.”

Vì thế.

Sau khi Cố Hảo tắm rửa thay quần áo xong, cô ném chiếc quần thể thao của Phong Dập Thần vào máy giặt, rồi bước đến bàn ăn.

Đồ ăn đã sẵn sàng.

Mặc Mặc và Tiểu Trúc đều ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.

Trái tim Cố Hảo kêu rên một tiếng, không xong rồi, sắp bị nói rồi.

Quả nhiên.

Giây tiếp theo, Cố Tiêu Mặc liền nghiêm trang nói: “Mami, có phải mẹ nên giải thích với con và dì út về chuyện xảy ra với cái quần hôm nay hay không?”

Cố Hảo cứng đờ, nhìn khí tràng của con trai, cô mím môi lại.

Cố Tiểu Trúc cũng gật đầu, “Đúng vậy, chị, chị nhất định phải giải thích một chút chuyện này với chúng em.”

“Không có chuyện không tốt xảy ra.” Cố Hảo giang hai tay, ngồi xuống, nhìn về phía em gái và con trai: “Em tin hay không thì tùy, chị giải thích thế nào cũng vậy thôi.”

“Mami, dạy người thế nào, mình làm như vậy.” Vẻ mặt Cố Tiêu Mặc vẫn nghiêm túc: “Mẹ qua quýt với con trai như vậy, về sau nếu con qua quýt với mẹ, mẹ đừng thương tâm.”

Cố Hảo hoàn toàn nghẹn họng.

Cố Tiểu Trúc nhìn Cố Hảo, lại nhìn Cố Tiêu Mặc, cô ấy cũng có chút khϊếp sợ.

Bởi vì một khi đứa nhỏ này lạnh lùng nói đạo lý, thường thường đều khiến người ta không thể tiếp lời.

Cố Hảo hơi xấu hổ, ho khan một tiếng, cô hắng giọng, che giấu sự bối rối của mình.

Ăn ngay nói thật loại chuyện này, quá xấu hổ.

Nhưng cô thật sự vừa tức giận vừa buồn cười đối với dáng vẻ uy hϊếp mình của con trai.

“Con trai.” Cố Hảo mỉm cười, ghé sát vào Cố Tiêu Mặc.

“Mami, mẹ không cần thử lấy lòng con.” Cố Tiêu Mặc vẫn nghiêm trang, thậm chí khuôn mặt nhỏ còn rất lạnh lùng: “Tôi không để mình bị xoay vòng vòng đâu.”

Cố Hảo: “…”

Quá nghiêm túc.

Cố Tiểu Trúc rụt cổ, nhìn Cố Hảo, đưa mắt ra hiệu.

Xem ra Mặc Mặc tức giận.

Cố Hảo đành phải nói: “Thật sự không xảy ra chuyện không tốt gì, chỉ suýt chút nữa thôi.”

Cố Tiêu Mặc không nói gì, chỉ nhìn Cố Hảo, ánh mắt cậu bé sắc bén dọa người.

Cố Hảo lại nói: "Thật đấy, mẹ không nói dối con. Mẹ sẽ tự bảo vệ mình. Mẹ biết Mặc Mặc lo lắng cho mẹ. Sau này mẹ sẽ bảo vệ mình, được không?" Sau khi cẩn thận xem xét Cố Hảo rất lâu, vẻ mặt của Cố Tiêu Mặc chỉ dịu đi đôi chút, vẻ mặt cậu bé vẫn rất nghiêm túc.

“Con tạm thời tin lời mami nói, không lừa con.”

“Mẹ thật sự không lừa con.”

“Vậy bây giờ mẹ nói cho con biết, người đàn ông kia là ai.” Cố Tiêu Mặc nói.

Cố Hảo lập tức lắc đầu: “Mặc Mặc, con đừng hỏi, hiện tại mẹ sẽ không nói cho con. Còn cha con là ai, mẹ cũng đang tìm, tìm được rồi mẹ đồng ý với con là sẽ không giấu giếm con, được không?”

Cố Tiêu Mặc cau mày suy nghĩ trong chốc lát, mới gật đầu, biểu cảm ngưng trọng.

“Mẹ, sau này mẹ nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, con cũng sẽ nhanh chóng lớn lên, bảo vệ mẹ và dì út.”

Cố Hảo và Cố Tiểu Trúc liếc nhau, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mặc Mặc, hai người đều vừa chua xót vừa cảm động gật đầu.

“Ăn cơm đi.”

Đến lúc này, bạn học Cố Tiêu Mặc mới đồng ý cùng mọi người ăn cơm.

Một quán bar lớn.

Vô cùng ồn ào.

Phong Dập Thần cầm một ly rượu ngồi ở một góc, thân hình anh cao lớn, lại cởi hai cúc áo trên, nhìn vô cùng gợi cảm.

Anh dựa nghiêng trên sô pha, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, gần như lập tức trở thành tiêu điểm.

Rất nhiều phụ nữ độc thân đều sôi nổi nhìn về phía anh.

Tư thế của Phong Dập Thần rất lười biếng.

Lúc này, có hai người phụ nữ đi tới bên cạnh anh, dùng thủ đoạn cả người muốn hấp dẫn lực chú ý của anh.

Phong Dập Thần liếc qua các cô, khuôn mặt anh tuấn tú vô cùng lạnh lùng, anh cau mày.

Không được.

Ngoài Cố Hảo ra, bất kỳ người phụ nữ nào khác cũng không được.

Anh không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Bệnh này đã 6 năm liền rồi.

Kể từ khi sự việc xảy ra ở làng du lịch dã ngoại trên núi cao, anh cũng không được nữa rồi.

Anh uống một ngụm rượu, ánh mắt lạnh lùng, tỏa ra lực uy hϊếp cực hạn.

Hai người phụ nữa bị anh làm cho kinh sợ, nhanh chóng tránh ra, không dám trêu chọc anh.

Phong Dập Thần uống một ly rượu, liền cảm thấy vô vị, đứng dậy, rời đi.

“Chủ tịch.” Lương Thần vừa tìm được quán bar, liền nhìn thấy Phong Dập Thần đã ra tới ngoài cửa. “Anh muốn đi?”

Phong Dập Thần nhíu chặt mày, tự nhiên thấy bực bội, ngữ điệu rất hung dữ: “Không đi chẳng lẽ còn muốn ở chỗ này hẹn hò tình một đêm sao?”

Lương Thần bị oán giận đến mức ngẩn ngơ, nghĩ thầm đây là chủ tịch bất mãn gì đó, quả thực là dọa người.

Anh ta lập tức cung kính nói: “Chủ tịch, tôi đưa cô Cố tới cửa tiểu khu cô ấy ở rồi, cô ấy tự đi về.”

Phong Dập Thần lập tức đi lên phía trước, nói: “Cô ấy đã nói gì?”

Lương Thần hơi trầm ngâm.

Phong Dập Thần đã đi tới ngoài cửa xa hoa, anh dừng lại, nhìn Lương Thần.

Lương Thần không dám giấu giếm, chỉ có thể báo cáo đúng sự thật: “Cô Cố thăm hỏi tổ tông của anh, cũng tiện thể kéo theo ông nội tôi.”

“Lương Thần.” Đôi mắt Phong Dập Thần nhảy lên vài cái: “Cậu làm trợ lý đặc biệt càng làm càng đi lùi rồi.”

Loại lời này lại còn mắng ngược lại rồi.

Đây có phải là đặc biệt chọc giận anh không?

Lương Thần xấu hổ cúi đầu, rất cung kính: “Chủ tịch, là thuộc hạ làm việc không tốt.”

“Trừ những lời này thì sao?” Phong Dập Thần lại trầm giọng hỏi.

Lương Thần nói: “Mắng tôi, nói tôi là tiểu nhân, bỏ đá xuống giếng.”

“Cút!” Phong Dập Thần rống lên một tiếng, đây đều không phải lời anh muốn nghe, người phụ nữ kia hoàn toàn có thể nói ra những lời này, trong lòng anh hiểu, hiểu rồi lại không muốn tiếp nhận.

Lương Thần đành phải xám xịt rời đi.

Phong Dập Thần lên xe, cúi đầu nhìn trạng thái không hề phản ứng của mình, trong lòng anh nôn nóng một trận.

Chẳng lẽ rời khỏi Cố Hảo, đời này anh đều không thể trở thành đàn ông sao?