Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 16: Hình như là người đàn ông của cha anh

20 phút sau.

Tại phòng 901 tầng 9 chung cư Huệ An.

Cố Hảo lê tấm thân mệt mỏi vào cửa: “Mẹ về rồi đây.”

“Mami.”

“Chị ba.”

2 người đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa lập tức đứng dậy, một lớn một nhỏ đều nhìn sang cô, một người cười híp mắt, một người lạnh lùng không có tâm trạng gì.

Người cười híp mắt chính là Cố Tiểu Trúc, người mặt lạnh là Cố Tiêu Mặc.

Thấy vẻ mặt của con trai thì bỗng dưng nhớ lại gương mặt của Phong Dập Thần, cô bất giác sửng sốt.

Giống.

Quá giống rồi.

Ngay cả thần thái đều giống, hơi lạnh lùng, con trai không phải đứa bé hoạt bát, thằng bé rất ít nói và luôn thích ở một mình.

“Mami, mẹ không vui à.”

Cố Hảo bỗng dưng hoàn hồn, dáng vẻ nửa khóc nửa cười nhìn con trai mình. Cậu bé thông minh, rất tinh tường, tầm mắt lướt qua đã nhìn ra tâm trạng của mình.

Cô lắc đầu và nói: “Con trai ngoan, mẹ không sao.”

“Chị ba, chị sao vậy?” Cố Tiểu Trúc cũng nhìn ra, chị có hơi không tập trung: “Công việc gặp trở ngại gì hả? Không tuyển dụng chị hả?”

“Chị ba, vậy được rồi. Em đi làm, sáng mai 8 giờ về, buổi chiều em đón cháu trai. Chị yên tâm.”

“Ừm.” Cố Hảo gật đầu.

Cố Tiêu Mặc 5 tuổi học lớp lá trường mẫu giáo, một ngày 3 bữa ăn tại trường, buổi tối về nhà ngủ.

Cố Tiểu Trúc hốt hoảng cầm túi chạy ra ngoài.

“Cẩn thận.” Cố Hảo dặn dò.

“Em biết rồi chị ba.” Cố Tiểu Trúc mở xe rồi chạy một mạch.

Trong nhà chỉ còn lại 2 mẹ con.

Cố Tiêu Mặc nhìn mẹ, đôi mắt to loé lên sự nghi ngờ: “Mami, từ tối qua mẹ về tới giờ thì vẫn không tập trung cho lắm.”

Trong lòng của Cố Hảo hồi hộp, tên nhóc này quá thông minh. Cô sinh ra một đứa bé thông minh, cho nên tâm trạng của mình hơi không ổn định là không giấu được con trai thiên tài nhà mình.

Đôi mắt xa xăm của Cố Tiêu Mặc nhìn mẹ, cậu bé lên tiếng: “Mẹ nói đi, con giúp mẹ giải quyết.”

Cố Hảo lên tiếng: “Con trai, mẹ có thể gặp được một người là cha của con.”

Cố Tiêu Mặc không vui lắm khi nghe chuyện này, cậu bé nhíu mày, dáng vẻ nhíu mày cũng khá giống Phong Dập Thần.

Trong lòng Cố Hảo bất giác lại lẩm bẩm, lẽ nào tối đó người cướp đi sự trong trắng của cô chính là Phong Dập Thần?

“Sau đó thì sao?” Cố Tiêu Mặc hỏi.

“Anh ta hình như không phải người tốt.” Cố Hảo nhún vai tỏ vẻ tiếc nuối, thấy con trai cau mày rất lợi hại, cô ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, mẹ thật sự không hiểu, mẹ cũng không xác định có phải là cha con hay không nữa.”

“Nếu không phải là người tốt, vậy thì đừng nhận.” Cố Tiêu Mặc bình tĩnh trả lời: “Đừng lãng phí thời gian vào những chuyện không cần thiết.”

“Mẹ cũng cảm thấy vậy.” Cố Hảo nhún vai: “Được rồi, không lãng phí thời gian nữa.”

Đêm khuya.

Chờ con trai đi ngủ, Cố Hảo cũng chuẩn bị đi ngủ.

Điện thoại reo lên.

Cô nhìn số điện thoại, là của Lý Cầm.

Cố Hảo vội đi ra ban công, đẩy cửa ra và nghe máy: “Alo, chị Cầm hả?”

“Cố Hảo, tôi không trụ nổi nữa, cô tới cứu tôi đi.” Giọng của Lý Cầm trong điện thoại rất đáng thương, giống như gặp phải chuyện gì khủng khϊếp lắm vậy.

Trong lòng Cố Hảo hồi hộp, bất giác giọng cô cũng nâng cao: “Chị Cầm, chị đang ở đâu?”

“Tôi bị Phong Dập Thần đưa tới đây, anh ta, anh ta thả chó cắn tôi, tôi, tôi thật sự chưa từng gặp qua người đàn ông nào tàn nhẫn vậy.” Nói xong, Lý Cầm bèn khóc bù lu bù loa cả lên.

“Em cứu chị.” Cố Hảo không nhịn được mà vuột miệng nói: “Nhưng em cứu chị thế nào đây?”