Kẹo Cứng Của Ca Ca

Chương 5: Đại ca, có người nhổ lông của em!

Học sinh trực ban lớp trên đứng ở chỗ cửa gỗ sơn đỏ, nhìn từng đứa nhóc đi vào, sau khi chuông vào học vang lên từ chỗ ông bảo vệ, bọn họ liền cười xấu xa, cản đường của những học sinh cấp dưới.

“Muốn vào không? Muốn vào thì nộp tiền đi ——”

Đến trễ phải phạt đứng, ba lần trở lên thì mời phụ huynh.

Cậu bé đứng trước Diệp Khả khóc thút thít cầm hai hào nhét vào tay đám học sinh cấp ba độc ác kia.

Cô khá keo kiệt.

Nhét một hào còn thừa khi mua đồ ăn sáng vào tất, cô bước đến với dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

“Chào buổi sáng các đại ca, hôm nay mọi người đẹp trai quá ạ!”

Cách khen người ta đẹp trai của Diệp Khả, từ lão ông tám mươi cho đến đứa bé bảy tuổi, không ai không động lòng. Nam sinh mặt béo đối diện run lên, sống mười lăm năm rồi, đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy mặt cậu ta mà còn có dũng khí nói đẹp trai, thế là cậu ta hô lên với người phía sau, “Anh, cô bé này nói chuyện duyên đấy, nộp một hào thôi được không.”

Hứa Xế ăn bánh mì bơ, liếc cô một cái.

Quay đầu đi.

Xem như ngầm thừa nhận.

Nhưng cô bé bủn xỉn Diệp Khả từ nhỏ đã vô cùng keo kiệt. Thấy có người quen, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo ra một nụ cười nịnh nọt, cô đẩy nam sinh mặt béo ra, hô lên với Húa Xế: “Đại ca, anh còn nhớ Khả Khả dưới núi Bào Mã của anh không?”

Tay Hứa Xế run lên, bữa sáng suýt thì rơi xuống đất.

Đám tiểu đệ tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi.

Không biết hai người kết nghiệt duyên gì cạnh lò hỏa táng, chuyện này không thể nghĩ nhiều, nghĩ nhiều là khủng bố lắm.

Hứa Xế quay đầu lại, ngoắc tay với cô.

“Ai là đại ca của em?”

Cô nhóc lạch bạch chạy đến, túm quần áo anh vặn mấy cái, lấy ra sắc mặt đáng yêu khi lừa ăn lừa uống trước mặt người lớn, “Anh Xế à… Khả Khả không thể gọi anh là đại ca sao?”

Nam sinh ôm cánh tay, không lên tiếng.

Đợi cô đáng yêu đủ rồi, anh duỗi tay bóp má cô, cho phép cô đi luôn mà không phải nộp tiền. Nam sinh mặt béo phía sau tên là Hứa Hâm, nhỏ hơn Hứa Xế nửa tuổi, hai người là anh em họ.

Thấy Diệp Khả và Hứa Xế rất thân thiết, cậu ta vỗ bụng hỏi. “Anh nhận em gái từ khi nào vậy, miệng ngọt đấy.”

Mũi Hứa Xế phát ra tiếng hừ, anh chậm rì rì về phòng học.

Thật ra chương trình học của niên đại này không hề đơn giản, ngoài ngoại ngữ ra thì những môn khác đều rất khó. Giáo viên giảng cái hiểu cái không, học sinh học cũng cái hiểu cái không. Tốt xấu gì Diệp Khả cũng đã trải qua Quỷ Môn Quan thi đại học, giáo viên ở trên giảng bài, cô ở dưới học xong thì bắt đầu làm việc riêng.

Cuộc sống mà không trốn việc là không hoàn chỉnh.

Cô nhóc cầm gói mì trẻ em, đổ từng chút vào trong miệng.

Ngửi thấy mùi bột ngọt, Lâm Tiểu Hoa bên cạnh chảy nước miếng.

Diệp Khả ăn một nửa, nửa còn lại đưa cho cô bé.

Lâm Tiểu Hoa liếʍ môi chóp chép, suýt thì làm giáo viên đi xuống.

Bởi vì Diệp Khả đã nhận quan hệ trước mặt Hứa Xế nên từ hôm đó trở đi, cứ đến lượt đám người Hứa Xế trực ban, không ai dám đòi tiền cô nữa. Cô nhóc yên tâm to gan hơn, ngày nào chuông vang lên mới đến trường, sau đó bị một đám người khác ngăn lại.

Hiển nhiên đám người này không tha cho cô rồi.

Cứ gặp được ai là soát người ngay tại chỗ, ngay cả bánh bao mà người ta ăn thừa cũng không bỏ qua.

Chẳng cần mặt mũi nữa.

Đến lượt Diệp Khả.

Đám người đó không chỉ cướp mì gói của cô, còn cướp luôn ba hào của cô. Đã keo kiệt lại còn bị người ta cướp tiền, lúc ấy cô khóc bù lu bù loa bò từ tầng hai lên tầng bốn, đi vào từng phòng học tìm người.

Buổi sáng tự học, giáo viên không đến.

Các học sinh trong lớp Hứa Xế đang ngủ ngon lành một loạt ở dãy cuối, nhận ra có người kéo tóc mình, anh giơ tay đánh. Diệp Khả sợ hãi giòn giã gọi “đại ca”, nam sinh cuống quýt rụt tay lại.

Thấy cô khóc đỏ cả mắt, anh kéo mặt cô xuống, “Khóc cái rắm.”

“A a a —— đại ca, có người cướp tiền[1] của em.”

[1] Gốc là nhổ lông.

Hứa Xế nhăn mày, “Em có phải gà đâu.”

Bạn học Diệp Khả đừng quên, mình cũng chỉ là châu chấu thôi!

Một con châu chấu bóng loáng trơn tuồn tuột, lông ở đâu ra?